Chương 21

Bên ngoài có ba cái áo bông, hai ống trúc đựng nước, cộng thêm nửa bao gạo.

Đây là toàn bộ gia sản bọn họ có hiện tại.

Quý Thiêu Nhu thở một hơi nặng nề, đã lâu lắm rồi nàng chưa có nghèo đến như này.

Nghĩ đến điểm tốt, ít nhất thì hiện tại bọn họ cũng đã đạt được năm ngày tự do ăn táo.

Đến khi trung tâm mua sắm mở khóa hoàn toàn, những ngày tháng tươi đẹp còn xa sao?

Quý Thiên Nhu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc hừng đông, nàng gọi hai đứa nhỏ dậy, rửa mặt ăn no sau đó bọn họ trở lại sườn núi phía bắc.

Lúc ấy đoàn người ở phía bắc đang thu xếp đồ đạc chuẩn bị xuất phát.

Lăng Hàm nhìn thấy Quý Thiên Nhu trở về, vui mừng nói: “Quý nương tử, không phải ngươi nói về phía sườn nam tìm người trong thôn sao?”

Quý Nhụy chạy đi tim Lăng Chi Dao, hai tiểu cô nương ghé sát vào nhau nói mấy câu, sau đó vui vẻ nắm tay xoay mấy vòng.

“Sườn núi phía nam có lẽ đã gặp phải đám mã tặc, không còn một ai sống sót.” Quý Thiên Nhu cũng không nhiều lời, “Làm thế nào mới có thể gia nhập đội ngũ của các ngươi vậy?”

Sắc mặt Lăng Hàm biến đổi, “Mã tặc cũng đuổi tới phía nam rồi sao?”

Thế gian càng hỗn loạn, Mã tặc càng hoành hành.

Muốn nói sau nạn đói này còn có thể sống tốt, ngoại trừ đám công tử quý tộc, còn lại đều là Mã tặc.

Nhưng hiện giờ Mã tặc cũng đi về phía nam, vậy thì tình hình ở phía bắc nghiêm trọng như thế nào chứ?

“Ta phải báo việc này cho trưởng thôn.”

“Quý nương tử, ngươi cũng đi theo ta đi.”

Lăng Hàm dẫn Quý Thiên Nhu đi đến trước mặt tiểu lão đầu đứng trước đoàn người, nói ra chuyện Mã tặc, trưởng thôn sờ con chó săn to ở bên cạnh, “Thế gian này, đúng là càng ngày càng loạn.”

“Nói với người trong thôn cẩn thận một chút, chúng ta đi tránh Mã tặc.”

Lăng Hàm giới thiệu Quý Thiên Nhu cho trưởng thôn: “Đây là Quý nương tử, muốn gia nhập đoàn người chúng ta, đi cùng chúng ta.”

Dứt lời, lấy ra trong ngực ba cái bánh rau.

Trưởng thôn nhìn Lăng Hàm rồi lại nhìn Quý Thiên Nhu, trong đôi mắt vẩn đυ.c hiện lên vài tia giận dữ: “Lăng Hàm, ngươi muốn học theo cái thói của Trương lão tam sao? Nuôi một đống nữ nhân?!”

“Ta không quản nổi Trương lão tam, còn ngươi thì ta cũng quản không được luôn rồi?” Trưởng thôn vỗ vào con chó săn lớn.

Chó săn nhe răng trợn mặt với Lăng Hàm.

Quý Thiên Nhu muốn mở miệng nói cái gì đó, mới mở miệng đã bị trưởng thôn liếc qua nàng lườm một cái, giọng nói lạnh lẽo: “Đây không phải chỗ để ngươi nói nhảm nhí!”