Chương 11: Cô, học trường Nhất Trung?

Tóm lại, cho đến bây giờ, gia đình vẫn chưa quyết định được cuối cùng cô sẽ học trường nào.

Ánh mắt Hoắc Diễn Hi lóe lên, nhìn dáng vẻ bình tĩnh lúc này của em gái đâu giống như đang nói đùa?

Hoắc Yểu lười biếng thay đổi tư thế ngồi, vắt chéo chân thấp giọng nói: "Nhất Trung."

Lời nói của cô thoát ra, gương mặt Lục Hạ lập tức hiện lên vẻ kỳ lạ, cô ta quay đầu lại hỏi Hoắc Yểu một lần nữa: "Nhất Trung? là Nhất Trung kia sao?"

Hoắc Yểu vẫn như cũ lạnh nhạt "ừ" một tiếng.

Khi Lục Hạ nhìn thấy Hoắc Yểu như vậy, cô ta chỉ cảm thấy mình nghe được câu chuyện cười buồn cười nhất trên đời, nếu Hoắc Yểu nói trường khác thì cô ta còn có thể miễn cưỡng tin được.

Nhưng Trường trung học phổ thông Nhất Trung?

Haha, Nhất Trung là tốt nhất trong thành phố, là một trong năm trường hàng đầu cả nước, những học sinh được nhận vào trường này cơ bản đều là những học bá trải dài khắp cả nước... Ánh mắt Lục Hạ lóe lên một tia giễu cợt, cô ta đúng là con ngốc.

"Ngưỡng cửa để vào Nhất Trung không thấp." Cuối cùng, Lục Hạ cười nói.

Lúc này, Hoắc Diễn Hi cũng cảm thấy em gái mình đang nói đùa, nhưng lại nghĩ chắc là do em gái không muốn kém cạnh với Lục Hạ nên vội vàng xen vào: "Chuyện trường học khi trở về sẽ bàn bạc với ba me, sau đó đưa ra quyết định."

Lục Hạ biết Hoắc Diễn Hi đang cho Hoắc Yểu một nấc tháng để xuống, ánh mắt hơi rũ xuống, không nói tiếp đề tài này, mà nói: "Nếu cô cần tôi giúp đỡ thì cứ gọi điện, ba tôi cũng có quen biết hiệu trưởng một số trường học trong thành phố, có thể nhờ giúp đỡ."

Hoắc Diễn Hi duỗi tay bật nhạc trong xe, cũng không để ý lắm đến âm thanh "ừ" nhẹ nhàng của cô.

Ngón tay mảnh khảnh của Hoắc Yểu gõ nhẹ lên đùi, cô không nói gì, đôi mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Đường phố đầy xe cộ qua lại, đèn neon và cảnh đêm đầy màu sắc, đủ để thể hiện sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố này.

Nó không phải là nơi một thị trấn nhỏ hẻo lánh có thể so sánh được.

***

Không lâu sau, chiếc xe lái vào một tiểu khu, có lẽ là tiểu khu đã tồn tại vài năm, vì vậy các cơ sở vật chất bên trong trông không quá tốt.

Tuy nhiên, có lẽ là tiểu khu cũ nên giá nhà cũng không cao, nhà họ Hoắc mua nhà ở tầng trên cùng và cả căn nhà đối diện.

Hai ông bà Hoắc đã đợi ở cửa từ lâu, khi nghe thấy tiếng thang máy kêu, hai người lo lắng liếc mắt nhìn nhau sau đó đồng loạt nhìn ra cửa thang máy.

Ngay sau đó, Hoắc Diễn Hi và Lục Hạ lần lượt bước ra, cuối cùng bóng dáng của Hoắc Yểu cũng xuất hiện.

"Ba, mẹ, con trở về thăm hai người." Lục Hạ mỉm cười, giọng nói rất ngọt ngào.

"Ừ...." Hoắc Tấn Viêm và Tống Ninh chỉ liếc mắt nhìn cô ta một cái, sau đó dồn toàn bộ lực chú ý vào Hoắc Yểu ở phía sau rồi đi về phía cô với chút hưng phấn và lo lắng.

Lục Hạ thấy bản thân bị bỏ rơi, trong chốc lát, nụ cười trên gương mặt cứng đờ.

Mặc dù nhà họ Hoắc không có tiền, nhưng vì cô ta là con gái út trong gia đình, ba mẹ nuôi cũng rất yêu quý cưng chiều cô ta, nhưng bây giờ những điều này sắp bị Hoắc Yểu đến từ nông thôn cướp mất....

Mặc dù Lục Hạ cô ta cũng không thiếu chút yêu thương này, nhưng khi nghĩ đến những thứ này sắp bị Hoắc Yểu cướp đi là cô ta lại tức giận, nhưng ở trước mặt mọi người cô ta chỉ có thể nén giận.

Tống Ninh đi đến trước mặt Hoắc Yểu, nhìn cô con gái ruột trước mặt giống như được đúc từ một khuôn ra, lại liếc nhìn Lục Hạ, vẻ mặt có chút trầm mặc, trong lòng đột nhiên dâng lên rất nhiều cảm xúc.

_____

Lịch đăng truyện không cố định vì giáp tết tui bận dọn nhà với sắm đồ, nhưng cũng sẽ cố gắng mỗi ngày ra 1 đến 2 chương.

Nếu ai yêu thích truyện thì có thể giới thiệu hoặc đề cử để những người khác cũng biết đến truyện tui làm nhé!!!

_____

P/s: Tui làm từ bản convert nên có đôi chỗ chưa tốt, mọi người cứ góp ý thoải mái.