Chương 44: Tâm linh tương thông

Trong phòng tiệc, người nhà Phó gia rời đi cũng không gây nên bất kì động tĩnh nào, dường như họ chưa từng đến, thế gia ở Nam Thành có rất nhiều, nhân vật tầm cỡ cũng nhiều.

Ở phía Tây đại sảnh, Thư Dạng cầm champagne đứng thẳng, Dung Dục đứng bên cạnh cô.

Anh lấy từ chỗ nhân viên phục vụ đi ngang qua một ly rượu, đưa cho Thư Dạng, “Thử cái này đi, em sẽ thích đấy.”

Thư Dạng để ly rượu trong tay qua một bên, nhận lấy ly rượu kia, mùi hương hoa Tử La Lan nhàn nhạt bay tới, “Đây là rượu nho Ouro?”

“Không sai, vậy Dạng Dạng đoán thử xem là của khu vực nào?”

Thư Dạng nhấp một ngụm, mùi Tử La Lan nồng đậm, vị anh đào nhàn nhạt, cô cười nói: “Là trang viên rượu nho Lewis?”

Dung Dục gật đầu, Ouro chỉ có hai nơi sản xuất, Lewis và Baron, muốn phân biệt rượu ở hai chỗ này cũng không khó, Baron hương vị hồn hậu, Lewis phong tình diễm nữ.

Thư Dạng lại uống thêm một ngụm, cô không hiểu những loại rượu nho này, cô chỉ từng uống qua, sau đó nhớ kỹ hương vị, nhưng lại quên mất là uống ở đâu.

“Bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy?” Dung Dục nhíu mày.

“Video quay lén là bất hợp pháp không thể làm chứng cứ, những ảnh chụp trộm kia cũng không thể.” Thư Dạng nhấp một ngụm rượu, ở thành ly có dấu môi của cô.

Dung Dục mãn nhãn mỉm cười nhìn cô, cụng ly của mình vào ly của cô, đầy áy náy: “Là sơ sót của tôi.”

“Lại nói, lần này lại là anh cứu tôi, Dung tiên sinh, tôi lại nợ anh một ân tình rồi.” Thư Dạng cười nói.

“Cứ cho là vậy, Thư Dạng khách khí quá rồi.” Giọng nói Dung Dục êm ái, mang theo sự thân mật và cưng chiều.

“Dung tiên sinh làm sao phát hiện ra tôi ở hoa viên thế?” Thư Dạng thấy kì lạ, lúc đó anh hẳn là phải cùng Dung lão gia tử đàm luận, cô bị đưa tới hoa viên cũng chỉ có một lúc.

Ngón tay Dung Dục khẽ gõ nhẹ vào ly, khóe môi cong lên, “Trước khi đi tôi có bảo Dung Âm cùng em ở chỗ này đợi tôi, nhưng giữa chừng thì không thấy em đâu, ngay cả Dung Âm cũng không thấy, toàn bộ phụ nữ trong bữa tiệc đều mặc lễ phục rất chói mắt, hoặc là váy dài đoan trang nho nhã, chỉ có Dạng Dạng là thanh nhã tươi mát, tôi chỉ nhìn qua một lượt liền biết em không có ở sảnh.”

Anh dừng một chút, thở nhẹ ra một hơi: “Hoặc cũng có thể nói, là tâm linh tương thông.”

“Dung tiên sinh đối với nữ nhân nào cũng như vậy sao?”

“Không, chỉ có em.” Anh cười, ánh nến phản xạ trong mắt, lại càng thêm sáng tỏ, lúc sáng lúc tối hòa hợp ấm áp.

Đầu ngón tay Thư Dạng khẽ run, lòng tham cũng rung động theo, tựa như một tầng lụa mỏng ngăn cách giữa hai người, gương mặt cô nóng lên, liền viện cớ chuồn đi: “Tôi đi xem Âm Âm.”

Dung Dục hơi híp mắt lại, uống một hơi hết ly rượu, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, so với vừa nãy còn ôn nhu hơn.

Tiệc rượu kết thúc, Dung Âm quấn lấy Thư Dạng cùng trở về.

“Anh, anh phải đưa em về đấy.” Dung Âm ôn lấy cánh tay Dung Dục, liều mạng kéo về hướng Thư Dạng, cô nàng nháy mắt ra hiệu với anh trai, cổ vũ anh trai cố lên.

Dung Dục uống rượu không thể lái xem chỉ còn cách để Triệu Tiểu Thất lái.

Thư Dạng vừa định mở cửa ghế lái phụ, Dung Âm lập tức ngăn lại, “Chị Thư, bây giờ em thấy trong người nôn nao, em muốn ngồi phía trước, chị ngồi ghế sau với anh em đi.” Cô nàng nói xong lập tức leo lên phía trước.

Thư Dạng và Dung Dục ngồi ở ghế sau, cửa kính xe mở, gió mát phả vào, mùi rượu cũng bớt đi không ít.

Đến dưới lầu, Dung Âm liền đem Triệu Tiểu Thất đuổi xuống xe.

Dung Âm không hề bỏ sót bất kì cơ hội nào có thể tác thành cho Dung Dung và Thư Dạng, Triệu Tiểu Thất bị cô kéo đến một bên.

“Âm Âm chúng ta lên trên thôi, Dung tiên sinh uống rượu, cần phải về nghỉ ngơi.” Thư Dạng đi đến bên cạnh Dung Âm, dắt tay cô.

“Nhưng mà, anh trai.....” Dung Âm cật lức nháy mắt với Dung Dục.

Dung Dục khẽ nói: “Âm Âm, Thư tiểu thư mệt rồi, em cũng mau về nghỉ ngơi đi.”

“Vậy được thôi.” Dung Âm bị Thư Dạng kéo lên trên lầu.

Dung Dục và Triệu Tiểu Thất tựa vào xe, nhìn hai người đi vào.

“Làm một điếu.” Triệu Tiểu Thất đưa cho anh một điếu thuốc.

Dung Dục cầm lấy chỉ kẹp ở tay, không hút.

“Phó gia bây giờ tính sao?”

“Tạo chút sóng gió đi.”

Mà đêm dần tĩnh lặng, hai người lên xe.

Sau khi chuyện tiệc rượu kết thúc, Thư Dạng có thể tập trung tinh thần cho cuộc thi kiến thức tâm lý.

Vừa lập kế hoạch xong, Dung Âm liền mang tới một chồng bảng biểu: “Chị Thư Dạng, chị xem này, cuộc thi lần này số người báo danh nhiều quá, nghe các học tỷ nói số người báo danh lần này ít nhất phải gấp hai lần trước kia.”

Thư Dạng cầm lấy bảng biểu, mở ra: “Nhiều như vậy?”

“Không sao, chị Thư Dạng, sáng nay em đã đến tìm hội trưởng hội học sinh, mượn sân khấu lớn nhất của trường rồi.” Dung Âm cười nói.

Thư Dạng sờ đầu của cô: “Âm Âm thật là hiểu chuyện, đều nhờ có em.”

Vấn đề sân khấu đã được giải quyết, những thứ còn lại cũng đã sắp xếp ổn thỏa, công việc cơ bản đã ổn định.

Đại học A, Phó Nhã Tuệ bước vào phòng học, nhìn thất một số bạn học đang nhìn cô chỉ trỏ, đang nói gì đó.

Cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì, mãi đến khi Lâm Hiểu Hiểu đến, mới dè dặt đến bên cạnh cô ta, “Nhã Tuệ, cậu còn không biết đã xảy ra chuyện gì sao? Cậu lên trên diễn đàn xem đi!”

Phó Nhã Tuệ lập tức lấy điện thoại ra đăng nhập vào diễn đàn, một tiêu đề bắt mắt hiện ra: “Phó Nhã Tuệ ở tiệc rượu Dung gia lập kế hãm hại Thư Dạng, là đố kị hay là báo thù?”

Bài viết này đã đem toàn bộ chuyện cô ta làm ở tiệc rượu viết ra hết, giống như chủ bài viết tận mắt chứng kiến vậy.

Bài viết này đã có rất nhiều người xem được và mọi người đang thảo luận rất sôi nổi.

“Tôi sớm đã cảm thấy Phó Nhã Tuệ không phải hạng người tốt đẹp gì, cô ta tâm địa bất chính, nhìn cô ta bình thường ở trường kiêu ngạo như vậy, Phó gia ở trước mặt Dung gia cũng chẳng là gì cả!”

“Thế mà cô ta lại làm ra loại chuyện này! Trước đó không lâu còn một mực vu khống cô Thư Dạng, bây giờ thế mà lại làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, quá buồn nôn!”

“Vừa nghĩ tới việc là bạn học với loại người này, tôi liền sợ hãi, trước kia cô ta còn từng bắt nạt không ít người.”

.....

Phó Nhã Tuệ tức giận đập điện thoại lên trên bàn.

Cô ta vất vả lắm mới lấy lại được thanh danh, lại bởi vì bài viết này mà mất hết, là ai?

“Nhã Tuệ, cậu không sao chứ?” Lâm Hiểu Hiểu nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, có chút sợ hãi.

Phó Nhã Tuệ không trả lời cô ta, cầm điện thoại chạy ra ngoài.

Trong phòng tư vấn tâm lý, Thư Dạng đang tư vấn cho sinh viên.

“Cô Thư Dạng, em luôn cảm thấy rất áp lực, người trong nhà cũng cảm thấy em chưa đủ cố gắng......”

Thư Dạng ôn nhu nói: “Bây giờ em ở giai đoạn này, có áp lực là chuyện rất bình thường, năm tư là thời kì mẫn cảm, vừa phải hoàn thành luận văn, vừa phải lo chuyện việc làm...”

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.

“Thư Dạng! Tại sao cô phải làm vậy?”