Chương 37: Mời dự tiệc

Dung Âm rời khỏi phòng tâm lý, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho anh trai, giọng nói đầy vẻ buồn rầu.

“Anh ơi, em mời chị Thư Dạng ngày mai đến tham gia tiệc rượu nhà chúng ta, nhưng chị ấy từ chối em rồi, nói ngày mai có chuyện không đến được.”

“Anh ơi, em biết anh rất thông minh, anh giúp em mời chị Thư Dạng có được không?”

Nói đến câu này, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn lại tỏa sáng, nếu anh cô có thể mời được chị Thư Dạng, cô nhất định nghĩ trăm phương ngàn kế tạo cơ hội cho bọn họ, cô vô cùng nguyện ý để Thư Dạng làm chị dâu tương lai của mình.

Dung Dục chỉ phát ra một tiếng cười khẽ, đây đúng là tác phong của cô, nơi mà người khác đánh nhau cũng muốn vào, cô đến cả liếc mắt cũng không thèm.

“Anh biết rồi.”

Tám giờ tối, Thư Dạng lúc này mới rời khỏi trường, bởi vị bận chuyện tổ chức cuộc thi kiến thức tâm lý, lại có rất nhiều người báo danh tham gia, không muốn tăng ca cũng khó.

Chỉ là vừa mới xuống dưới lầu, nhìn thấy trong bóng tối có một thân hình thon dài của người đàn ông đang dựa vào xe, khói thuốc mờ ảo.

Thư Dạng có chút bất ngờ đến ngây cả người, tay anh hẹp dài khớp xương rõ ràng, đầu thuốc lá lúc sáng lúc tối, cô không hề phát giác ra trong mắt mình có ý cười.

“Dung tiên sinh, sao anh lại đến đây?”

Dung Dục phun ra một làn khói, bóp nát tàn thuốc, “Tới tìm em.”

“Tìm tôi?” Thư Dạng có chút thất thần.

Dung Dục gật đầu, đưa thiệp mời cho cô, chính là cái tấm thiệp Dung Âm cho cô nhưng cô không nhận.

“Lần nay tôi đến là muốn mời Thư tiểu thư tham gia tiệc rượu của Dung gia, trước đó Thư tiểu thư còn nợ tôi một ân tình, tôi nghĩ không bằng Thư tiểu thư giả làm bạn gái của tôi, nếu như em không muốn, cũng không cần phải để trong lòng.”

Giọng của Dung Dục có chút bất lực, đôi mắt thâm thúy cười như không cười.

Thư Dạng nhận lấy, đầu ngón tay hơi nặng.

Kỳ thật sau khi từ chối Dung Âm, cô có chút hối hận, từ khi nào mà cô lại để ý đến cái nhìn của người khác?

Huống chi đây vốn dĩ không phải việc gì không thể để lộ, không cần thiết phải trốn tránh.

“Thư tiểu thư?” hơi ấm lướt qua mặt cô, cô vô thức ngẩng dầu, mặt của Dung Dục đã ở sát chóp mũi cô, dường như chỉ một dây nữa là hai người đã chạm vào nhau, mà cặp mắt ôn nhu lười biếng kia dường như có thể gϊếŧ người.

Cô chỉ cảm thấy hai gò má nóng lên, may mắn là buổi tối hông nhìn ra được cô đang xấu hổ, cô bóp thật chặt thiệp mời, vội vàng lùi ra sau mấy bước, “Dung tiên sinh, tôi nhất định sẽ tham gia.”

“Vậy tôi đợi Thư tiểu thư.” Dung Dục ôn nhu nói, anh nhìn hai gò má đỏ ửng của Thư Dạng, khóe miệng cong lên.

Thư Dang gật đầu, lập tức ôm lấy thiệp mời bỏ chạy.

Người đàn ông nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt đầy ôn nhu.

Dung Dục về đến nhà, vừa mới lên lầu, liền thấy Dung Âm lao tới, “Anh trai? Thế nào hả? Thành công chưa?”

“Ừm, đồng ý rồi.” Dung Dục khẽ cười nói.

“A! Thư Dạng đồng ý rồi, có điều....” cô nàng kích động nhìn Dung Dục nói: “Anh trai à, anh phải cố lên! Anh phải nắm chắc thời cơ nhanh lên một chút để chị Thư Dạng sớm ngày trở thành chị dâu của em!”

Ngày diễn ra tiệc rượu, Thư Dương lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ lễ phục, bình thường cô đều ăn mặc tùy thích, rất ít mặc lễ phục có giá trị lớn.

Cô nhìn chằm chằm bản thân trong gương, có lẽ lâu lâu thay đổi một lần cũng tốt.

Ngũ quan của Thư Dạng mang đậm nét đẹp cổ điển, mày liễu mắt hạnh, phảng phất nét đẹp như nữ nhân bước ra từ trong bức tranh cổ xưa.

Thư Dạng mặc sườn xám, màu trắng the hương vân, bộ sườn xám thêu hoa ôm sát, lộ ra dáng người thướt tha, da thịt cô trắng nõn, kết hợp với màu trắng này lại càng thêm hấp dẫn.

Không đeo quá nhiều đồ trang sức, chỉ vỏn vẹn một chiếc vòng ngọc màu xanh đậm trên cổ tay cùng với đôi bông tai ngọc lục bảo trên tai.

Nhưng nhìn vào cực kì có sức công kích, đôi môi thoa màu son đỏ.

Lúc này, chuông điện thoại vang lên, cô đang cầm mũ, nhìn thấy là điện thoại của Dung Dục: “Alo?”

“Tôi ở dưới lầu đợi em.” Giọng nói của Dung Dục vang lên, mang theo chút chờ mong, anh cũng rất tò mò Thư Dạng sẽ mang bộ dạng gì để xuất hiện tại tiệc rượu.

“Xuống ngay.” Cô nhẹ giọng đáp lại, vội vàng cúp điện thoại, đi đến trước cửa, cài lên mũ bối lôi*, lụa trắng che nửa mặt, che đi một nửa phong tình.

(*theo tui nghĩ là cái mũ che nửa mặt mà mấy thiên kim nhà giàu hay đội trong mấy phim dân quốc á mọi người*)

Dung Dục nhìn thấy cô đi ra hai mắt liền sáng lên, cô mặc như vậy thật sự làm lộ ra một thân rực rỡ động lòng người lại mang vẻ thanh nhã ngây thơ.

“Thư tiểu thư hôm nay thật khiến người ta kinh hỉ.” Dung Dục mở cửa xe bên ghế lái phụ cho cô.

Thư Dạng ngồi vào chỗ, “Dung tiên sinh quá lời rồi, làm bạn gái của anh, đương nhiên không thể quá tùy ý.”

“Ồ? Thì ra là vì tôi sao!” Dung Dục ý tứ sâu xa nói.

“Dung tiên sinh, anh nói vậy sẽ làm tôi sợ đấy, lỡ như dọa tôi sợ chạy mất, hôm nay anh sẽ không có bạn gái đâu.” Thư Dạng cười nhạt, ngữ khí mang chút lạnh.

Cô năm lần bảy lượt vì Dung Dục mà rung động, nhưng cô hiểu rõ, cô và Dung Dục chênh lệch quá lớn.

Xe dừng trước cửa khách sạn, Thư Dạng khoác tay Dung Dục đi vào đại sảnh tiệc rượu, giày cao gót giẫm trên sàn cẩm thạch âm thanh hoa lệ dễ nghe, ngoài trừ các loại rượu vang đắt đỏ các loại bánh trái, còn có một nhóm nhân viên phục vụ thay phiên lui tới.

Hai bên đại sảnh đặt rất nhiều bàn dài, mỗi bàn đều là những món điểm tâm tinh xảo, ngoại trừ những loại điểm tâm này, còn có đủ loại rượu xếp thành Kim Tự Tháp.

Nữ thì mặc những bộ lễ phục xa xỉ định chế cao cấp tụ tập một nhóm nói chuyên với nhau, nam thì âu phục đắt đỏ là lượt thẳng tắp cùng nhau nói chuyện nhân sinh.

Đâu đâu cũng là sự xa hoa, vậy mới nói có thể tham gia tiệc rượu của Dung gia không phú cũng là quý.

Lúc hai người tới, Dung Âm là người đầu tiên phát hiện ra bọn họ, cô nàng kích động chạy tới, “Anh trai, chị Thư Dạng, hai người đến rồi!”