Chương 29: Có dáng vẻ của năm đó hay không

Triệu Tiểu Thất đi theo bên cạnh Dung Dục, cực kì nhiệt tình nhìn Thư Dạng vẫy tay, xem như chào hỏi.

Kỳ thật cậu cũng không rõ Dung Dục cái tên đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa, cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân tốt như vậy, anh không chỉ đứng từ xa xem chiến, còn thuận tiện giúp đỡ báo cảnh sát, đã vậy còn kéo cậu lại không để cậu đến giúp đỡ.

Giống như là, giống như là tên đàn ông này từ lúc bắt đầu đã biết thân thủ của Thư Dạng không tầm thường chút nào vậy.

Chú cảnh sát khống chế rất nhanh, không bao lâu sau đã khôi phục lại trật tự của quán bar.

Bởi vì chuyện này có không ít nhân chứng, lại thêm có người quay được video, Thư Dạng và Lâm Lộc Khê chỉ chị mang đi ghi chép vài cái, bồi thường chút thiệt hại cho ông chủ quán bar rồi được thả ra.

Hai người từ cục cảnh sát đi ra liền nhìn thấy xe của Triệu Tiểu Thất vững vàng dừng ngay trước cổng, nhìn thấy hai người đi ra, triệu tiểu thất hạ cửa kính xe xuống vẫy tay với bọn họ: “Hai vị tiểu thư, mau lên xe.”

Thư Dạng nhìn qua cửa kính xe có thể mơ hồ nhìn thấy bóng hình tinh tế của người đàn ông ở ghế sau xe, có hơi do dự, một giây sau Lâm Lộc Khê đã lôi cô chạy về hướng chiếc xe.

“Quá tốt rồi, tớ còn đang lo muộn như vậy rồi lỡ không gọi được xe thì biết làm sao!”

Lâm Lộc Khê chui tọt vào ghế phụ lái, đem Thư Dạng ném ra phía sau.

Thư Dạng bị kéo ra cửa xe ghế sau, đôi chân thon dài của người đàn ông in sâu vào trong tầm mắt, quần tây được làm từ sợi tổng hợp đắt đỏ đến một nếp nhăn cũng không có, trái tim của cô không hiểu sao lại nhảy lên.

Lên xe, hoàn toàn khác so với lần trước, Triệu Tiểu Thất trong xe bật nhạc rất high, Lâm Lộc Khê ở phía trước cũng gật gù lắc lư theo, bầu không khí nhẹ nhõm không ít.

Thư Dạng nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, lên tiếng nói cảm ơn: “Chuyện hôm nay, cảm ơn Dung tiên sinh đã giúp tôi báo cảnh sát.”

Dung Dục thần sắc nhàn nhạt, nhìn Thư Dạng, trong mắt có thêm vài phần ý cười: “Tôi còn tưởng em sẽ trách tôi không ra tay.”

Về điểm này Thư Dạng ngược lại có thể hiểu, dạng người như Dung Dục, ngoài miệng tuy nói muốn cùng cô làm bạn, nhưng rốt cuộc thân phận địa vị vẫn còn đó, giống như trường hợp ngày hôm nay vậy, anh thân là thái tử gia nhà họ Dung, nếu tùy tiện vì một người phụ nữ như cô mà ra tay, không nói đến việc hạ thấp thân phận, nếu bị người qua đường quay được rồi đăng video lên, sợ là cả Nam Thành cũng phải chấn động.

Dung Dục nhìn thấy trong mắt cô thanh tỉnh hiểu chuyện, trong lòng ít nhiều cũng có chút mất mát.

Không phải anh lo lắng sẽ lên đầu trang tin tức, anh chỉ là, muốn nhìn một chút xem cô có dáng vẻ của năm đó hay không mà thôi.

Triệu Tiểu Thất mắt nhìn kính chiếu hậu, nghĩ một chút, góp ý: “Tôi nói này mấy vị, làm một trận như thế, mấy người không đói bụng sao, trong xe tôi có dụng cụ nướng, chúng ta đi mua chút nguyên liệu, tới bờ biển ăn bữa khuya, thế nào?”

“Tôi đồng ý, tôi đồng ý!” Lâm lộc Khê nghe thấy Triệu Tiểu Thất muốn mời khách, hận không thể giơ cả hai chân lên đồng ý, dù sao cái tay nghề kia của triệu tiểu thất, đến bây giờ cô nàng vẫn chưa từng được ăn lần thứ hai.

Người đàn ông ngồi ghế sau cũng nhẹ gật đầu: “Được.”

Hiện giờ chỉ còn Thư Dạng.

Thư Dạng rất ít khi thức đêm, nhưng đêm nay náo một trận như thế, đúng là lúc này cô cũng không ngủ được, thế là cũng gật đầu.

Bây giờ là mùa hè, trong đêm gió biển thổi sảng khoái, bốn người xuống xe, tìm một bãi cát vừa ý dựng dụng cụ nướng lên.

Lâm Lộc Khê ở cốp xe của Triệu Tiểu Thất còn lôi ra được pháo bông, vừa cầm pháo vừa chạy nhảy, Triệu Tiểu Thất ở một bên nướng thịt, còn Dung Dục và Thư Dạng hai người ngồi một bên không có việc gì làm.

Thư Dạng cuộn tròn chân ngồi trên bãi cát, nhìn Lâm Lộc khê vui vẻ chơi pháo, ánh mắt cũng không khỏi lộ là chút ý cười, thật sự đã rất lâu rồi cô không được trải qua thời gia tươi đẹp như vậy.

Gió biển thổi qua mái tóc của cô, luôn có mấy sợi tóc không hiểu chuyện vướng vào miệng cô.

Vốn dĩ Thư Dạng muốn vén tóc ra sau tai, đột nhiên một bàn tay to hơn giành trước cô một bước, đem sợi tóc vén ra sau, không biết từ đâu móc ra một sợi dây chun, cẩn thận ôn nhu gom tóc cô ra phía sau đầu, nhẹ nhàng buộc lên.

Bàn tay to lớn của người đàn ông ấm áp, thỉnh thoảng sẽ đυ.ng phải phía sau chiếc cổ trẵng nõn của cô.

Lỗ tai Thư Dạng trong chốc lát ửng đỏ.

Đầu cô nghiêng qua một bên, muốn tránh đi.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.

Thư Dạng cứng đờ, có chút không mấy tự nhiên mở miệng: “Dung tiên sinh, tôi tự mình làm là được rồi.....”

“Một chút nữa là xong rồi.” Dung Dục hiển nhiên không định buông cô ra, rũ mắt tiếp tục nghiêm túc buộc tóc cho cô.

Tóc của người phụ nữ rất dày, cầm trong tay nặng trĩu, đen nhánh mượt mà, xúc cảm cực kì tốt, gió biển thổi làm cho mùi hương thơm ngát từ tóc của cô tỏa ra, từng đợt từng đợt xộc vào khoang mũi của anh.

Từ góc độ của anh, có thể nhìn thấy rất rõ chiếc cổ thiên nga trắng nõn của cô, đường cong đẹp đẽ, cực kỳ mê người.

Ánh mắt người đàn ông dần trở nên sâu thẳm, hầu kết khẽ động, cuối cùng buộc nốt nút cuối cùng, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

“Được rồi.”

“Cảm ơn.” Thư Dạng có chút không được tự nhiên nói cảm ơn với Dung Dục.

Dung Dục nhìn sắc mặt có chút cứng ngắc của cô, trêu ghẹo: “Làm sao thế? Thư tiểu thư đã động lòng với tôi rồi sao?”