Phó Nhã Tuệ nói khá là nghe.
Hàng mi dài của Thư Dạng hơi rũ xuống, những gì lần trước mẹ con Phó Nhã Tuệ nói còn khó nghe hơn so với lần này nhiều, nhìn dáng vẻ của Phó Minh Huệ, xem ra lần trước bị cô tát còn chưa tỉnh ra, vẫn còn nghĩ cô là Thư Dạng của trước kia mặc cho người khác dẫm đạp.
Cô ngước mắt nhìn Phó Nhã Tuệ: “Phó Minh Huệ, Đại học A xưa nay luôn lấy “Đức thiện chí” làm khẩu hiệu, có một sinh viên như cô, thật là nỗi sỉ nhục của Đại học A.”
“Cô nói cái gì đấy hả!” Phó Nhã Tuệ sắc mặt cứng đờ, ngay sau đó thẹn quá hóa giận giơ tay chỉ thẳng mặt Thư Dạng: “Cái đồ tiện nhân nhà cô, dựa vào cái gì mà giáo huấn tôi? Cũng không nhìn xem bản thân là dạng bằng cấp gì! Khẩu hiệu của Đại học A thì có liên quan quái gì đến cô!”
Thư Dạng bị cô ta dây dưa mãi có chút phiền, tiện tay lấy thẻ công tác của mình trong túi ra lắc lắc trước mặt cô ta: “Thấy rõ chưa, tôi làm việc ở Đại học A.”
Phó Nhã Tuệ không nhìn thấy rõ chức vụ của Thư Dạng là cái gì, có chút khϊếp sợ, Thư Dạng vậy mà lại đến làm việc ở Đại học A, nhưng cô ta đột nhiên nghĩ ra, cười lạnh một tiếng: “Loại người không có bằng cấp giống như cô, tới Đại học A làm cũng chỉ có thể làm nhân viên vệ sinh thôi chứ gì? Thư Dạng, cô rời khỏi anh tôi rồi không thể sống được liền chạy tới làm loại công việc này, nhưng mà cũng đúng thôi, nếu không phải lúc trước cô gả cho anh tôi, thì người làm loại công việc này vốn dĩ nên là cô.”
Phó Nhã Tuệ giống như con châu chấu đang nhảy nhót, Thư Dạng căn bản không muốn để ý, nhưng xem thời gian sắp 8 giờ rồi, ngày đầu tiên đi làm Thư Dạng cũng không muốn đi trễ.
Giọng điệu cô lạnh lẽo mang theo vài phần không kiên nhẫn: “Phó Nhã Tuệ, tôi đã ly hôn với anh cô rồi, cô thực sự không cần phải tìm cảm giác tồn tại ở chỗ tôi đâu, cho nên đừng có giống như lũ ruồi bọ cứ ở đây khıêυ khí©h tôi, nếu cô rảnh như thế thì chi bằng nghĩ thử xem làm sao nịnh hót chị dâu mới của cô đi.”
“Cô!” Phó Nhã Tuệ bị Thư Dạng nói cho cứng họng.
Sao trước kia cô không phát hiện ra người phụ nữ này lại biết ăn nói như vậy?
Hừ, trước kia khi ở chỗ Phó gia bọn họ bộ dáng vợ hiền dâu thảo quả nhiên là giả vờ!
“Cô chờ đó cho tôi!” Phó Nhã Tuệ dậm chân, “Quay về tôi nhất định sẽ nói anh tôi tìm người đuổi việc cô, cho cô biết đắc tội với tôi sẽ có kết cục như thế nào!”
Một nhân viên vệ sinh mà thôi, đuổi việc chỉ là chuyện nhỏ.
“Chị Thư đắc tội với cô thì sẽ có kết cục gì cơ?”
Hai người đang giằng co, có một đám học sinh đi ngang qua, trong đám người đột nhiên có một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Dung Âm từ trong đám người bước đến, nhìn thấy người đang giằng co với Thư Dạng là Phó Nhã Tuệ, cô không khỏi chau mày.
Phó gia tuy không tính là đỉnh lưu phú hào, nhưng ở Nam Thành nhìn chung vẫn có chút địa vị, Phó Nhã Tuệ ỷ vào phó gia, ở trong trường nổi tiếng là kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng từ trước đến nay mỗi khi thấy cô liền thuận theo, không thể chọc đến cô nên không dám ở trước mặt cô kiêu căng hống hách, Dung Âm cũng lười nói chuyện với cô ta, nhưng hôm nay Phó Nhã Tuệ thế mà lại chọc đến chị Thư.
Tuy rằng mới gặp mặt Chị Thư có một lần, nhưng cô là thích chị Thư từ tận đáy lòng, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích rồi, cho nên khi nhìn thấy Chị Thư bị Phó Nhã Tuệ gây khó dễ, cô không nghĩ nhiều liền cứ vậy ra mặt.
Phó Nhã Tuệ nhìn thấy Dung Âm xuất hiện vô cùng sửng sốt.
Cô ấy vừa mới gọi Thư Dạng là cái gì cơ? Chị Thư?
Dung Âm thân là tiểu công chúa của Dung gia, ở Đại học A cô ta vẫn luôn muốn kết giao với Dung Âm, nhưng Dung Âm vẫn luôn không đáp lại cô ta, lại nói tính cách của Dung Âm khá trầm tĩnh, không hề thích kết giao bạn bè, Thư Dạng làm cách nào quen biết Dung Âm?
“Cô được lắm, Thư Dạng, có bản lĩnh leo lên nhà quyền quý, cô thật khiến người ta mở rộng tầm mắt đấy!” Phó Nhã Tuệ không dám đắc tội Dung Âm, lửa đạn lại tiếp tục nhắm vào Thư Dạng.
Dung Âm nhíu mày, còn không chờ Thư Dạng mở miệng, đã trực tiếp bước đến chắn trước mặt của Phó Nhã Tuệ không cho cô ta nhìn Thư Dạng: “Phó Nhã Tuệ, cô nói rõ xem nào, chị Thư như thế nào lại biến thành leo lên nhà quyền quý rồi.”
Phó Nhã Tuệ nhìn thấy dung âm công khai che trở cho Thư Dạng, mặt liền biến sắc, cuối cùng vẫn là quay sang lấy lòng.
“Dung Âm, cô ngàn vạn đừng để bị người phụ nữ tâm cơ này lừa, năm đó anh tôi không vừa mắt cô ta, cô ta tính toán đủ đường để được gả vào Phó gia chúng tôi, may mà anh tôi vẫn luôn tỉnh táo, vẫn luôn vì tình yêu đích thực của mình mà không hề chạm vào người phụ nữa này! Bây giờ người anh ấy yêu đã trở về rồi, người phụ nữa này đã bị đuổi ra khỏi nhà.........”
Phó Nhã Tuệ đột nhiên ngộ ra cái gì đó, sắc mặt lộ ra vẻ khinh thường.
“Chắc hẳn là do cô ta ly hôn rồi, hết đường sống không, còn cách nào khác chỉ đành quấn lấy cô, nếu ta đoán khôn sai, người phụ nữa này đến Đại học A làm việc nhất định là để tiếp cận cô.”
“Câm miệng! Phó Nhã Tuệ, đó chính là tâm tư của cô, đừng có nhìn ai cũng cảm thấy người ta đều dơ bẩn như cô.”
Dung Âm có chút tức giận, không nhịn nổi chị Thư mà mình thích bị người khác chà đạp như vậy, giống như một chú gà con đang xù lông mà phản bác lại Phó Nhã Tuệ:
“Đầu tiên, chị Thư Là dùng bản lĩnh của mình để vào Đại học A, tiếp nữa, anh cô đã có người mình yêu vậy mà còn cưới chị Thư của tôi, người yêu trở lại rồi thì liền đem chị Thư của tôi ném đi, đó không phải là tra nam chính hiệu sao!”
Thư Dạng nhìn Dung Âm đứng trước mặt che trở cho mình, trong lòng cảm động.
Cô mới gặp cô bé này có một lần, cô bé thế mà lại che trở cho cô như vậy, thật sự có chút nằm ngoài dự đoán.
Chỉ là, cô bé này như vậy mà lại có thể nhìn rõ con người Phó Thần Hi, lúc trước cô làm sao có thể chỉ vì một câu nói của Phó Thần Hi “cô ấy không ở đây nữa, nếu cô nguyện ý, tôi có thể tạm chấp nhận cưới cô”, mà không hề do dự gả cho hắn chứ?