Hề Thần bình sinh kiêng kị nhất hai chuyện, một là chung sống một phòng với Cơ Hướng Vãn, hai là người khác gọi cậu là công chúa.
Hiện tại hai trái bom bị đồng loạt giẫm lên, Hề Thần sợ mình khống chế không được hủy thi diệt tích tại chỗ, ở trong lòng điên cuồng niệm một trăm tám mươi lần "Bài ca không khí".
“Ai muốn tên khốn kiếp anh chịu trách nhiệm!!!” Cậu căn bản không muốn tiếp xúc với tên khốn kiếp này nữa, không để ý thắt lưng còn đau nhức của mình đã muốn tông cửa mà đi.
“Chờ một chút..." Người trên giường lại không nhanh không chậm gọi cậu lại.
Lúc Hề Thần quay đầu lại, đôi mắt Cơ Hướng Vãn lạnh nhạt liếc về phía vật nào đó trên bàn, nhắc nhở: "Đừng quên lấy giấy chứng nhận kết hôn của cậu.”
Hề Thần hùng hổ trở về, cầm tờ giấy chứng nhận đỏ tươi kia trong tay, sau đó "Phanh" một tiếng đóng cửa lại ấn thang máy.
Lúc này toàn thân cậu cao thấp giống như bị một chiếc xe hạng nặng nghiền ép qua, chỗ nào chỗ nấy đều đau, nhất là chân, căn bản không dùng được chút sức lực nào.
Xuyên thấu qua gương lắp trong thang máy, Hề Thần có thể nhìn thấy trên cổ mình lộ ra tất cả đều là dấu vết hồng hồng tím mập mờ, đủ để nhìn thấy kịch liệt tối hôm qua.
Sau khi mắng một trăm lần "Cơ Hướng Vãn là một tên lưu manh thối", Hề Thần cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Không phải là bị chó gặm vài cái sao! Chờ khôi phục lại, Hề Tiểu Thần cậu vẫn là một hảo hán!
Điện thoại di động để trong túi không đúng lúc vang lên tiếng chuông, Hề Thần biết đó là những người nào, căn bản không có ý muốn nghe máy.
Cậu đi tới quán bar phụ cận tối hôm qua dừng xe, ngồi vào bên trong chiếc Ferrari màu đỏ mà mình lái tới , chờ tiếng chuông không người nghe sau đó tự động cúp máy, lúc này mới không nhanh không chậm lấy điện thoại di động ra xem xét.
Đối diện đại khái là thấy điện thoại di động không gọi được, ngược lại điên cuồng gửi tin nhắn qua wechat:
“Hôm qua con và Hướng Vãn đã đăng ký kết hôn chưa?
“Sao không nghe điện thoại?”
"Mẹ biết con bị buộc kết hôn trong lòng không phục, nhưng mẹ cũng là vì tốt cho con thôi!"
“Con tự nghĩ đi, ba mẹ nuôi con lớn như vậy dễ dàng sao?”
"Sau khi con kết hôn, cũng không thể quên ân tình này, để Hướng Vãn cho anh trai con một chút lợi ích, có nghe không?"
Nhìn thấy tin nhắn của người tự xưng là "Mẹ" điên cuồng oanh tạc, Hề Thần nhíu đôi mày thanh tú.
Cậu trả lời: "Mẹ sẽ ép con kết hôn với người mình không thích sao?”
Bên kia sau khi tạm dừng một thời gian ngắn, lập tức hơi chột dạ phản bác: "Con đang nói cái gì vậy? Mẹ và ba con đón con từ viện phúc lợi ra, có bạc đãi con không?"
Điều này nói không sai.
Hề Thần nhớ tới lúc mình được đón đến nhà họ Hề, đối phương quả thật không cắt giảm phần ăn uống của cậu. Ngược lại, mấy năm nay cha Hề mẹ Hề chưa bao giờ bạc đãi cậu, cũng chưa bao giờ lấy tiêu chuẩn cao như quản giáo con ruột Hề Lập Dương của bọn họ để yêu cầu Hề Thần, ngoại trừ thỉnh thoảng yêu cầu cậu học chút dáng vẻ biết nấu nướng ra, đối với cậu có thể nói là dung túng.
Cũng bởi vì loại thái độ gần như "cưng chiều" này, nuôi Hề Thần càng ngày càng không biết chuyện đời, yếu ớt mà ấu trĩ.
Đối diện dường như biết cậukhông trở về, hai bên đang cách xa nhau nên tìm được tự tin, càng được voi đòi tiên: "Đúng không, nuôi con nhiều năm như vậy, chẳng lẽ con không nên hồi báo chúng ta sao?"
“Hơn nữa, Hướng Vãn có một đứa nhỏ tốt, con gả cho nó chỉ có lợi, không có hại.”
“Ví dụ như dùng liên hôn với tôi đổi lấy hạng mục lớn năm trăm triệu?" Hề Thần không nhịn được trợn trắng mắt.