Chương 2

Cơ Hướng Vãn gật đầu, định gọi người đưa thuốc tới.

Hề Thần còn đang nổi giận, vừa mặc quần vừa hùng hổ mắng: "Đồ lưu manh thối tha, bây giờ tôi sẽ đi kiện anh tội cưỡng ép!”

Nghe được đối phương dùng từ này, Cơ Hướng Vãn bị oan nghẹn.

Hôm qua rốt cuộc là ai giống như một con kangaroo trên cây, liều mạng dính lấy người anh?

Quên đi, không thể so đo với tên ngốc nghếch này.

“Hôm qua chúng ta vừa lĩnh giấy chứng nhận, bây giờ là chồng, chồng, hợp, pháp.”

Giống như cố ý tức giận, bốn chữ cuối cùng bị nhấn rất nặng.

“Cưỡng ép trong hôn nhân!" Hề Thần trừng mắt nhìn anh, bổ sung.

Cơ Hướng Vãn giận quá hóa cười, ném điện thoại qua, "Được, lúc gọi điện thoại báo cảnh sát nhớ bảo cảnh sát điều tra camera, xem hôm qua là ai treo ở trên người tôi ôm tôi không buông, khuyên cũng khuyên không nổi."

Thấy anh bình tĩnh như vậy, Hề Thần do dự một giây, ngay sau đó một lần nữa đúng lý hợp tình: "Tôi bảo anh ôm thì anh ôm à? Muốn nhân cơ hội làm chuyện xấu với tôi?”

Nực cười, Hề Thần cậu muốn dạng đàn ông nào mà không có, có cần phải ôm tên khốn Cơ Hướng Vãn này không buông sao? Nhất định là đối phương có mưu đồ khác!

Cơ Hướng Vãn nhướng mày, như cười như không nhìn bình hoa nhỏ này: "Đối tượng... kết hôn của tôi, tôi nhất định phải nhắc nhở cậu, tối hôm qua hai người chúng ta đều bị bỏ thuốc."

Bằng không dựa theo tự chủ của anh, không có khả năng dính một chút cồn như vậy mà dẫn tới cảnh thất thố tới thế.

Thuốc?

Hề Thần nghĩ nghĩ, gần như bị chọc cười.

Đây nhất định là chuyện tốt mà "anh trai" kia của cậu sẽ làm ra.

Tên bao cỏ kia sợ cậu không thể hầu hạ đối tượng kết hôn của mình chu đáo.

“Chuyện tối hôm qua coi như không hề xảy ra". Hề Thần nhanh chóng tìm ra phương án giải quyết trong đầu, "Tôi coi như bị chó gặm, anh cũng nhớ đừng nói ra ngoài.”

“Cậu là tra nam ăn sạch sẽ là xách quần bỏ đi à?”

Hề Thần bị hành vi trả đũa của anh làm cho á khẩu không trả lời được: "Đêm qua bị......”

Người bị ăn sạch sẽ rõ ràng là cậu!

Nhưng những lời này nói ra thật sự là quá mức mất mặt, Hề Thần ngẫm lại vẫn ngậm miệng.

Hối hận quá hối hận, làm sao có thể say rượu lăn giường người đàn ông thối này chứ? Chính mình còn là người phía dưới kia!

Cơ Hướng Vãn hài lòng thưởng thức biểu tình thiên biến vạn hóa trên mặt cậu, chê cậu không đủ quẫn bách, dùng ngón tay chỉ vết cắn chằng chịt trên cổ mình: "Cậu nhìn xem, đây đều là chứng cứ phạm tội cậu lưu lại.”

Tên khốn kiếp này quả nhiên trước sau như một khốn nạn không biết xấu hổ.

Đối đãi với người khốn nạn không biết xấu hổ, phải xuất ra da mặt dày hơn hẳn.

Suy nghĩ của Hề Thần thay đổi nhanh chóng, lấy ra câu nói điển hình của người đàn ông cặn bã, định từ chối không nhận: "Chuyện anh tình tôi nguyện, có thể gọi là chứng cứ phạm tội sao?"

Thần thái của cậu kiêu căng, nhưng trên lỗ tai lộ ra sắc hồng mất tự nhiên, lộ ra trên da thịt trắng nõn lốm đốm lốm đốm đỏ, để lộ ra khí chất vừa cao quý vừa gợi du͙© vọиɠ.

Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đối diện dừng lại, vội vàng rời mắt.

Hề Thần hoàn toàn không nhận ra phản ứng của đối phương, giống như một con gà trống nhỏ kiêu ngạo, dùng tay chống ở cơ bụng của cậu, ngẩng đầu ưỡn ngực: "Tôi nói cho anh biết Cơ Hướng Vãn, cho dù anh có được thân thể của tôi, cũng không chiếm được trái tim của tôi!”

Cơ Hướng Vãn nhìn dáng vẻ vênh váo của cậu, một lúc lâu sau mới lười biếng kéo dài ngữ điệu: "Trùng hợp quá cô công chúa họ Hề, tôi không có hứng thú với trái tim của cậu.”

“Cơ Hướng Vãn!”