Làm chuyện đó có đau chết không......
Cơ Hướng Vãn nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của cậu nhăn thành bánh bao, tự giác hòa nhau một ván, chút không vui vừa mới bị quản thúc kia biến mất hầu như không còn.
Kết quả ba giây sau, bình hoa kia bỗng ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Vậy anh nhẹ một chút~"
Mí mắt Cơ Hướng Vãn hung hăng giật giật.
–
Liên tiếp mấy ngày, Cơ Hướng Vãn đều bận rộn làm việc từ sáng đến tối.
Không chỉ không có hôn nhẹ Hề Thần, có đôi khi ngay cả cơ hội gặp mặt cũng rất ít.
Đối với loại trạng thái sau khi kết hôn này, Hề Thần cảm thấy cực kỳ bất mãn.
Làm việc làm việc chỉ biết công việc. Công việc có quan trọng bằng bà xã không?
Hề Thần nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, bắt đầu nhắm một gốc hoa hồng màu lam phát hiện trong hoa viên, dự định cắt xuống trang trí trong phòng.
Biệt thự ven sông bọn họ ở hiện tại được trang hoàng theo phong cách vô cung Cơ Hướng Vãn, thiết kế bên trong đơn giản sang trọng, nhưng thiếu chút tình người.
Cậu muốn tự tay làm một nghệ nhân cắm hoa, làm kinh động cằm của tên đàn ông chó má kia.
Hề Thần ngâm nga hát, tìm kiếm trong tủ rượu một lúc lâu, chọn ra một bình sứ màu xanh đen hoa văn có hơi vỡ, cắm hoa hồng vào.
Tên khốn kiếp kia còn chưa tan tầm, dì trong nhà bấm giờ cơm xong là an tĩnh trở về.
Hề Thần quơ kéo, bắt đầu tinh tế cắt tỉa cành lá.
Cơ Hướng Vãn vừa tan tầm thoáng nhìn thấy bóng dáng trong phòng khách, đối phương đang vểnh mông, nghiêm túc làm việc trong tay, nghiêng mặt, dưới ánh sáng ấm áp có gì đó hơi mờ ảo.
Ít có khi yên tĩnh như vậy.
Đến khi tầm mắt Hề Thần chạm đến chỗ bóng tối ở trước cửa, bỗng phát hiện nơi đó không biết từ lúc nào đã có thêm một người.
“Đậu má!" Hề Thần sợ tới mức nhảy dựng lên, tay cầm kéo run lên.
“Răng rắc - -”
Một âm thanh khiến lòng người đau đớn vang lên.
Hề Thần nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện kéo không nghiêng không lệch, vừa vặn cắt ở trên nụ hoa hồng.
Hoa hồng đáng thương bị chia cắt làm hai nửa, còn chưa nở rộ đã lừng lẫy hy sinh.
Cơ Hướng Vãn vừa cởϊ áσ khoác ra, quay đầu lại bỗng phát hiện cái mũi bình hoa nhỏ co rút, trong mắt tích góp từng tí thành một một bao nước mắt, khóe mắt bởi vì khóc mà mang theo vết đỏ diễm lệ.
Không thể nào, chẳng lẽ mình dọa người ta khóc?
Cơ Hướng Vãn vân vê ngón tay, không nhịn được hỏi: "Sao vậy?”
"Em, nó... trách anh..." Hề Thần đưa hoa hồng đến trước mặt đối phương, khổ sở gần như nói không ra lời.
Ánh mắt Cơ Hướng Vãn lướt qua, dừng lại trên hình vẽ bình hoa quen mắt.
Hiện vật đời nhà Nguyên, có tiền không mua được.
Môi Cơ Hướng Vãn mấp máy hai cái, nhìn thấy dáng vẻ đau buồn muốn chết của đối phương, cuối cùng vẫn không lên tiếng, ngược lại an ủi nói: "Đừng khóc, không phải chỉ là một đóa hoa hồng thôi sao.”
"Cái gì gọi là "không phải chỉ có một đóa hoa hồng"?" Hề Thần rất khổ sở, lại bị thẳng nam Cơ Hướng Vãn lên tiếng làm cho tức giận, bắt đầu công kích không chừa một ai, "Đều là anh, anh làm gì mà trở về cũng không lên tiếng, làm em sợ hết hồn..."
Cơ Hướng Vãn hết đường chối cãi, không muốn so đo với cậu: "Được được được, đều là lỗi của tôi. Sau này tôi về nhà nhất định khua chiêng gõ trống nhắc nhở cậu.”
Nghĩ đến dáng vẻ Cơ Hướng Vãn mặc âu phục thủ công đắt tiền, trong tay gõ chiêng trống hô to "Tôi đã trở lại", Hề Thần không nhịn được bị chọc cười trong nháy mắt, sau đó nghĩ đến hoa hồng đáng thương của mình, cậu lại một lần nữa nhăn mặt.
"Bông hồng này tôi tìm thấy trong vườn, chỉ có một bông màu xanh..."
Cơ Hướng Vãn nhìn cậu vất vả lắm mới lộ ra dáng vẻ vui tươi, thoáng qua lại như muốn khóc, vội vàng ngắt lời lần nữa: "Cậu không biết sao? Hoa hồng tính là cắt làm hai nửa, đến lúc đó còn có thể lớn lên cùng nhau."
“Thật vậy sao?" Trên mặt Hề Thần còn mang theo túi nước mắt, lộ ra ánh mắt hoài nghi.
Cơ Hướng Vãn chột dạ nói: "Là thật. Hai ngày nữa cậu nhìn xem, có thể nó đã lành rồi.”
Vị bình hoa nhỏ kia hiển nhiên cũng không có chăm sóc qua mấy thứ này, sau khi suy tư ngắn ngủi, quyết định tin tưởng lý do thoái thác của đối phương.