Chương 9

Trước đó bọn họ ỷ Hạ Vãn ngốc, che dấu bóc lột "cậu", nhưng hôm nay, Hạ Vãn chính là muốn xé tầng vải che mặt đã gần như trong suốt này xuống.

Thấy Hạ Vãn không nói gì, nhưng cũng không cúp điện thoại, giọng Hạ Dương dịu đi: "Vãn Vãn, anh không có ý đó."

"Vậy anh có ý gì?" Hạ Vãn hỏi, ngay cả anh trai cũng không gọi.

"Anh trai cũng là vì muốn tốt cho em," Hạ Dương ở bên kia hướng dẫn từng bước, "Em nghĩ xem, Hoắc Lâm chỉ là đính hôn cũng không phải kết hôn, hắn ta thích em như vậy, chúng ta còn có cơ hội..."

"Không phải em muốn bám vào nhà họ Hoắc sao? "Hạ Vãn ngắt lời, "Bây giờ tôi với Hoắc Dục không giống nhau sao? Đều là thiếu gia nhà họ Hoắc."

Hạ Dương tức giận đến mức muốn ném điện thoại đi, thế nhưng vừa rồi Hoắc Lâm gọi điện thoại tới tuy rằng tức giận rất nhiều, nhưng dường như vẫn còn dư tình với Hạ Vãn, chỉ cần anh ta dỗ Hạ Vãn, như vậy hạng mục của bọn họ cũng không phải không thể tiếp tục bàn.

"Hoắc Dục có thể so với Hoắc Lâm sao?" Hạ Dương nhỏ giọng nói, "nhà họ Hoắc bây giờ đều ở trong tay cha của Hoắc Lâm, Hoắc Dục làm được gì? Nhiều năm như vậy ở nước ngoài cũng chỉ cầm bút vẽ, có ích lợi gì chứ?"

"Vãn Vãn," anh ta tiếp tục nói: "Tuy rằng đều là người một nhà, nhưng tính chất có quyền và không có quyền hoàn toàn khác nhau?"

"Ồ," Hạ Vãn nghe vậy chậm rãi nói: "Giống như em và anh trai ư, mặc dù đều là người của nhà họ Hạ, nhưng em chẳng là gì cả."

Chết tiệt! Hạ Dương tức giận đến huyệt thái dương nhảy nhót.

Cũng không biết đêm nay Hạ Vãn uống thuốc gì, mỗi lời nói ra câu nào cũng vô tội, rồi lại câu nào cũng thâm độc, từng câu từng chữ đâm ở trên phổi anh ta, khiến cho anh ta có loại cảm giác vừa tức vừa giận vừa vô lực, hoàn toàn không giống Hạ Vãn khúm núm bình thường kia.

"Anh không phải có ý đó." Anh ta nén giận tiếp tục giải thích.

"Vậy anh có ý gì?" Hạ Vãn lại hỏi.

"Hoắc Lâm rất thích em, nếu em đi theo hắn ta, người bên ngoài ai mà không ngưỡng mộ em?" Hạ Vãn không có kiến thức gì, chỉ cần nói những chỗ tốt này cho cậu, vừa đấm vừa xoa tự nhiên cậu sẽ động tâm, "Hơn nữa Hoắc Lâm rất hào phóng, cho dù là kẽ ngón tay hắn ta cũng đủ để em và bác cả đời này không lo ăn mặc."

Đây là để cậu làʍ t̠ìиɦ nhân cho Hoắc Lâm.

Hạ Vãn im lặng cười lạnh, hỏi: "Nhiều chỗ tốt như vậy sao?"

"Đương nhiên rồi," giọng Hạ Dương cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn, "Anh trai còn có thể hại em sao?"

"Nếu có nhiều chỗ tốt như vậy," Hạ Vãn hỏi, "Sao anh không tự ở với Hoắc Lâm?"

Mẹ nó! Hạ Dương thiếu chút nữa mở miệng chửi ra ngoài, nhưng lập tức liền phản ứng lại, nói: "Này không phải là vị hắn ta chướng mắt anh ư?"

"Vậy để Trương Hạo đi đi, tôi đi theo Hoắc Dục rồi, không sạch sẽ." Hạ Vãn nói.

Không sạch sẽ!

Đôi tay vẫn vững vàng đặt trên tay lái kia bất giác siết chặt, khóe miệng Hoắc Dục cứng ngắc co rút hai cái.

Nhưng vẫn chưa xong, bởi vì Hạ Vãn tiếp tục dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói: "Hơn nữa anh trai nói em đã phân tích một chút, cảm thấy em và Hoắc Dục giống như xứng đôi hơn Hoắc Lâm."

Sau đó lại tốt bụng đề nghị: "Không bằng để Trương Hạo đi đi."

Trương Hạo là em họ của Hạ Dương.

Dượng của Hạ Dương qua đời rất sớm, dì liền mang theo hai đứa con ở lại nhà họ Hạ, Trương Hạo chính là một trong những cậu bé đó.

Bởi vì thiếu cha, cho nên các trưởng bối liền nuông chiều hơn một chút, kết quả bị chiều hư vô pháp vô thiên không nói, còn từng không ít lần động tay động chân với Hạ Vãn, nhưng đều bị Hạ Dương và Hạ Thành Lâm ngăn cản.

Nhớ lúc trước nguyên chủ còn vì thế mà cảm kích vô cùng, nhưng Hạ Vãn biết rất rõ, bọn họ giữ nguyên chủ chẳng qua là chờ phát công dụng lớn hơn nữa mà thôi.

"Cậu cố ý có phải không?" Hạ Dương cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, "Không nói Hoắc Lâm có để ý Trương Hạo hay không, cho dù coi trọng cũng không thích hợp, Trương Hạo là người ở trên."

"Ồ~,"Hạ Vãn ồ một tiếng thật dài, sau đó nói, "Nhưng tôi cũng là người ở trên đó nha."

Một tiếng cười rất thấp rất trầm truyền tới, Hạ Vãn nâng mi mắt lên nhìn.

Hoắc Dục vẫn đang chăm chú nhìn về phía trước, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.

Mặc dù đang đấu trí đấu dũng, Hạ Vãn cũng nhịn không được quơ quơ tinh thần: "Cũng mẹ nó đẹp quá rồi!"