Chương 8

Mà lúc trước bọn họ cũng không sống ở thành phố này, mà là ở quê nhà Hạ Thành Chương, một thị trấn nhỏ nghèo khó phía nam.

Cho đến năm lớp 10, chú bà con xa của nguyên chủ Hạ Thành Lâm về quê, mới đón bọn họ đến Thành Phố sinh sống.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao nguyên chủ rõ ràng có một khuôn mặt khiến người ta kinh diễm, rồi lại cực kỳ tự ti nhu nhược.

Đang nghĩ ngợi, trong tầm mắt đột nhiên xông vào một tòa nhà vô cùng quen thuộc, Hạ Vãn sửng sốt một chút, lập tức ngồi thẳng người như phản xạ có điều kiện.

"Hoắc Dục," cậu không chú ý tới mình lại to gan gọi thẳng tên nhân vật phản diện, càng không ý thức được thanh âm của mình đang run rẩy, "Đó là nơi nào?"

"Ở đâu?" Hoắc Dục cho rằng cậu lạnh, tiện tay điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn một chút.

"Bên kia," Tay Hạ Vãn bất giác chỉ về phía trước, "Cái biển X màu đỏ kia."

Cái "X" khổng lồ kia kỳ thật cách bọn họ rất xa, nhưng bởi vì vị trí quá cao, cho nên ở trong bầu trời đêm rất dễ chú ý.

Mà cảnh tượng như vậy, Hạ Vãn gần như nhìn từ nhỏ tới lớn, bởi vì đó chính là tòa nhà của Hạ gia cậu.

Đại diện cho địa vị trang sức lớn nhất trong ngành - ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm.

Tim Hạ Vãn gần như muốn nhảy ra ngoài, cậu tập trung tinh thần nhìn chỗ đó, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng dựa vào trình độ quen thuộc đối với nơi đó, cậu cũng có thể phân biệt chính xác, kiến trúc và vị trí lấp lánh kia, đều giống với Hạ gia của cậu y như đúc.

Có thể hay không có một loại khả năng, Hạ Vãn nhịn không được nắm chặt nắm đấm, Hạ gia nhà cậu cũng đồng dạng tồn tại ở thế giới này, cha mẹ người thân của gia cũng đều ở chỗ này?

Nhưng giọng Hoắc Dục lại phá vỡ ảo tưởng của gia: "Đó là trụ sở chính của Tiết thị."

"Tiết thị?" Hạ Vãn lẩm bẩm, trong nháy mắt cả trái tim đều trở nên trống rỗng, không trọng lượng không có chỗ đặt.

Hai chữ "Tiết thị" vừa ra, ký ức về nó của Nguyên chủ liền hiện ra trong đầu Hạ Vãn.

Nhà họ Tiết chủ doanh nghiệp nhật hóa, dưỡng da, mỹ phẩm, trang sức, những năm gần đây đầu tư làm ăn phát đạt, có sức ảnh hưởng trên toàn cầu, người trẻ tuổi không ai không biết.

Đang xuất thần, bỗng dưng chân tê dại, Hạ Vãn giật mình một hồi lâu mới phản ứng lại, đó là điện thoại di động của cậu đang rung.

Cậu chậm chạp lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy hai chữ "Anh Dương" lóe ra trên màn hình, nhịn không được khẽ nhíu mày.

Nếu như nhớ không lầm, nguyên chủ sở dĩ cùng Hoắc Lâm quấy cùng một chỗ, hoàn toàn là bởi vì Hạ Dương.

Nguyên chủ từ nhỏ sống ở vùng quê, cha vì kiếm sống mà ngày đêm bận bịu, chẳng để ý dạy dỗ "cậu", cho nên "cậu" vẫn mơ hồ, rất nhiều chuyện cũng không có năng lực đi tra rõ ràng, hơn nữa tính tình lại nhu nhược tự ti, khuyết thiếu chủ kiến, cho nên người khác coi "cậu" giống như nặn bột mì tùy ý bóp, "cậu" cũng không dám phản kháng.

Mà trong đó, liền bao gồm Hạ Dương này.

Nhưng Hạ Vãn thì khác.

Cậu sinh ra ở nhà cao cửa rộng, mặc dù bởi vì sinh bệnh rất ít ra ngoài, tuy chỉ nghe cha mẹ anh trai nói chuyện phiếm, cũng có thể từ học được rất nhiều thứ.

Tuy rằng rất ít khi tiếp xúc với người ngoài, ở một số chi tiết nhỏ tương đối ngây thơ, nhưng đạo lý đối nhân xử thế chân chính lại có thể thấy rõ ràng.

Nguyên chủ thuở nhỏ rất có thiên phú ở phương diện hội họa, nhưng Hạ Thành Chương lại không thể gánh vác chi phí liên quan, thẳng đến khi Hạ Thành Lâm về quê, lấy lý do tiền đồ của con cái, thuyết phục Hạ Thành Chương đến Bắc Kinh sinh sống.

Lúc đó, mỗi một câu nói của ông ta đều như là hàm chứa đầy thiện ý, nhưng sự thật lại là, bọn họ chẳng qua là thấy Hạ Vãn lớn lên quá đẹp, động tâm lệch lạc mà thôi.

Nuôi một hai người không tốn bao nhiêu tiền, nhưng thời khắc mấu chốt đẩy người ra, có thể đổi lấy thứ mình muốn, tiền lời kia có thể không thể đánh giá.

Mà Hoắc Lâm, vừa vặn chính là mấu chốt để nhà họ Hạ lấy hạng mục kia.

Kể là nhà họ Hạ hay là Hoắc Lâm, trong lòng bọn họ đều biết rõ, nguyên chủ đối với bọn họ mà nói chỉ là một giao dịch lợi ích mà thôi.

Từ đầu đến cuối cho rằng mình thật sự đang yêu, cũng chỉ có nguyên chủ mình mà thôi.

"A lô." Hạ Vãn nhận điện thoại, nhưng gần như là lập tức, cậu lại đẩy ống nghe ra xa, bởi vì giọng nói của người đối diện lớn đến mức gần như có thể phá vỡ màng nhĩ của cậu.

"Có biết hôm nay mày gây họa gì không? Sao mày dám?" Hạ Dương thở hổn hển khởi binh hỏi tội, giọng nói kia vang vọng trong xe yên tĩnh, ngay cả Hoắc Dục cũng có thể nghe rõ ràng.

Hắn liếc mắt, đã thấy Hạ Vãn ngay cả đuôi lông mày cũng không nhúc nhích.

Lông mi của cậu rủ xuống, lông mi dày đặc giống như cây quạt nhỏ phủ lên mí mắt, ngay cả run cũng không có.

Thẳng đến khi bên kia rống mệt, thanh âm nhỏ đi, cậu mới chậm rãi đưa loa nghe tới gần môi, cánh môi vốn đông lạnh đến xanh tím đã khôi phục huyết sắc, là hồng hào: "Tôi gây họa gì?"

Chỉ một câu này, lại chọc người bên kia tức giận, Hạ Vãn lần nữa để điện thoại xa ra, mơ hồ nghe được bên kia lại lớn tiếng chất vấn: "Mày nói mày gây họa gì? Mày đắc tội Hoắc Lâm không biết sao? Nhà chúng tao vất vả lắm mới được chút manh mối của hạng mục, mày làm loạn một trận mẹ nó đã hủy toàn bộ có biết hay không?"

"Anh," Hạ Vãn nói, "Anh có lẽ không biết chuyện gì xảy ra rồi, là Hoắc Lâm cắm sừng em trước, anh ta vừa quen em vừa đính hôn với người khác, đầu em bây giờ vẫn còn có ánh sáng xanh đấy, sao có thể nói em nháo được?"

Hạ Dương làm sao có thể không biết? Hạ Dương biết rõ ràng hơn ai hết.

Quả nhiên, bên kia giống như là rốt cục không thể nhịn được nữa tức giận nói: "Mày là thá gì?"

Hạ Vãn cong khóe miệng cười cười, không nói gì, bên kia tựa hồ cũng ý thức được chính mình lỡ lời, lập tức im miệng .