Hoắc Dục không nói gì, chỉ hơi cụp mắt nhìn cậu.
Hạ Vãn mím môi, chậm rãi sửa lại: "Thật ra cũng không đau lắm. Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì?" Sắc mặt Hoắc Dục không những không tốt, ngược lại càng thêm ủ rũ, "Tôi đâu có giúp cậu.”
“Nhưng anh đã thu nhận tôi." Ánh mắt Hạ Vãn cong cong, thành tâm nói.
Vẻ mặt Hoắc Dục dịu đi một chút, một lát sau, hắn cực nhẹ "Ừ" một tiếng.
Áp lực bên người chợt giảm, Hạ Vãn thở phào nhẹ nhõm.
Cậu chậm rãi di chuyển đến một góc sô pha, bắt đầu sấy mái tóc ướt sũng của mình.
Trong tiếng gió ồ ồ, bên phòng bếp truyền đến tiếng bát đĩa va chạm rất nhỏ, Hạ Vãn tò mò nhìn sang thì thấy Hoắc Dục đã lục tục mang thức ăn lên bàn ăn.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, mùi thơm trên chóp mũi bỗng dưng nồng nặc.
Hạ Vãn nhìn chằm chằm những bát đĩa kia, vô thức nuốt nước miếng, lập tức tăng nhanh tốc độ trên tay.
Tiếng máy sấy chợt vang lên, Hoắc Dục nhịn không được nhìn thoáng qua đại sảnh.
Hạ Vãn đang quỳ xuống sô pha, co lại thành một cục nho nhỏ.
Ống tay áo rộng thùng thình theo động tác từ cổ tay chảy xuống, một đoạn cánh tay trắng như tuyết lộ ra, ở đỉnh đầu nhanh chóng đung đưa.
Cũng không biết cậu đang gấp cái gì?
Khóe miệng Hoắc Dục co rút, không hiểu sao, phiền muộn và không vui trong lòng như bị tiếng gió ồ ồ kia thổi tan, đã lâu không thấy nhẹ nhàng như vậy.
Tiếng máy sấy rất nhanh ngừng lại, Hạ Vãn nhảy xuống sô pha đi về phía phòng ăn.
“Có thể ăn cơm chưa?" Cậu ngồi đối diện Hoắc Dục, dùng hai tay bọc lấy vách ngoài bát canh, cụp mắt nhìn thức ăn trong bát, "Thật hạnh phúc.”
“Ừ." Hoắc Dục lạnh nhạt nói, cũng không rõ ăn cơm có cái gì hạnh phúc.
Một ngày ba bữa, đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là qui trình phải có.
Hạ Vãn cúi đầu uống canh, chỉ một hớp cậu liền cười ngước mắt lên: "Ngon quá.”
Trong cặp mắt kia là niềm vui sướиɠ không giấu được, lấp lánh tỏa sáng, giống như sao đầy trời rực rỡ mỹ lệ.
Rất hiển nhiên, lời nói của cậu là thật lòng.
Hoắc Dục nhìn cậu một lát, vẻ mặt kia làm cho hắn nhịn không được hoài nghi, hai năm nay tài nấu nướng của dì nhà mình đã tiến bộ.
Hắn có chút tò mò, cũng nhịn không được cúi đầu nếm thử một ngụm.
Dì chuẩn bị canh gà bụng heo, tuy rằng thơm ngon đầy đủ, nhưng cũng không kinh diễm như biểu hiện của Hạ Vãn.
Hoắc Dục uống hai ngụm liền buông xuống, lại ngước mắt nhìn thấy Hạ Vãn đang ăn ngon lành, giống như là... chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy.
Tướng ăn của cậu kỳ thật rất nhã nhặn, nhưng tốc độ nhai nuốt rất nhanh, cánh môi hồng nhuận mở ra khép lại, hai má phồng lên, giống như một con hamster nhỏ bảo vệ thức ăn.
Sì sụp sì sụp......
“Ngon như vậy ư?" Hoắc Dục nhịn không được nghi hoặc, lại có chút buồn cười.
“Ừm." Trên môi Hạ Vãn ngậm một cọng cần tây, nghe vậy không chút do dự điên cuồng gật đầu: "Đây là món ăn ngon thứ hai tôi từng ăn.”
Bệnh nhân có rất nhiều thứ phải kiêng, đặc biệt là ăn uống thanh đạm.
Đặc biệt là thuở nhỏ Hạ Vãn nhiễm bệnh, chức năng dạ dày bị tổn hại nghiêm trọng, hơi dính chút thịt mặn liền không thể chịu được.
Cho nên từ lúc có thể nhớ, chế độ ăn uống của cậu đã tách biệt với những người khác trong nhà.
Nếu như chưa từng ăn qua thức ăn bình thường, có lẽ cậu cũng không cảm thấy đồ ăn của mình có gì không ổn.
Nhưng hết lần này tới lần khác anh trai đau lòng cậu, khi còn bé vụиɠ ŧяộʍ đem phần của mình để lại đút cho cậu ăn.
Món ăn ngon đầu tiên cậu nói, chính là mấy miếng thịt kho tàu mà anh ấy lén đút cho mình.
Lần đó cậu ăn ngấu nghiến, thơm đến mức đầu óc choáng váng, cũng không bao lâu liền vào bệnh viện.
Từ đó về sau, anh trai không dám để lại bất kỳ thức ăn nào cho cậu nữa.
Sau khi ăn qua đồ ăn ngon hơn, Hạ Vãn không thể tiếp nhận đồ ăn như nước lã của mình nữa, cậu bị thèm nên khóc rất nhiều lần, cũng từng thử đứng ở trên ghế nhỏ vụиɠ ŧяộʍ lục lọi cơm thừa thức ăn thừa trong tủ lạnh, thế cho nên cuối cùng trong nhà đem phòng ăn chuyển tới lầu phụ, phòng bếp cũng không xuất hiện thức ăn thừa.
Về phần đồ ăn vặt gì gì đó, lại càng không cần nghĩ.
Trong kinh nghiệm ở chung có thể đếm được trên đầu ngón tay với các bạn nhỏ, Hạ Vãn từng thấy người khác ăn khoai tây chiên, kẹo que, kẹo hồ lô, bánh bích quy, chocolate......
Nhưng cậu lại chưa từng nếm qua.
Cho dù thỉnh thoảng anh trai có muốn ăn, cũng sẽ ở bên ngoài ăn xong mới vào cửa.
Dù như vậy, Hạ Vãn vẫn có thể ngửi được mùi thơm ngọt ngào mê người trên người anh trai.
……
Đối với người khác mà nói, ăn là một loại hưởng thụ, nhưng đối với Hạ Vãn mà nói, đó chẳng qua là loại kéo dài mạng sống mà thôi.
Trong nhiều năm như vậy, mấy miếng thịt kho tàu kia là ngọn núi cao vĩnh viễn không thể vượt qua trong trí nhớ của cậu, cũng là sự tồn tại ngọt ngào ấm áp nhất mà cậu sống đến hai mươi tuổi.
Hoắc Dục không biết những điều này, chỉ cảm thấy giọng nói của cậu khoa trương đến buồn cười, lại cảm thấy cậu nghèo khổ có chút đáng thương.
Hắn đẩy đồ ăn về phía cậu: "Ăn nhiều một chút.”
“Cám ơn." Hạ Vãn mơ hồ nói, cong mắt nhìn hắn.
Bữa cơm này là bữa ăn hài lòng nhất từ khi Hạ Vãn chào đời tới nay.
Mặc dù thịt kho tàu khi còn bé ở trong lòng cậu không thể thay thế, nhưng dù sao cũng chỉ có mấy miếng, không thể hoàn toàn thỏa mãn ham muốn ăn uống của cậu.
Lúc buông bát đũa, cậu vô thức nhẹ nhàng xoa xoa dạ dày, cả người đều rơi vào trong thỏa mãn và hạnh phúc.
Cho đến khi Hoắc Dục cũng buông bát đũa, cậu mới bừng tỉnh, mình lại quên mất chuyện chính.
Thời gian đã không còn sớm, một mình nhắc lại cũng không thích hợp lắm.
Hạ Vãn mím môi, nhẹ giọng hỏi: "Ngày mai tôi còn có thể ăn sáng ở nhà anh không?”
Hoắc Dục vốn đã kéo ghế ra, đang định đi thu dọn bát đũa, nghe vậy không khỏi dừng lại một lát.
“Sao cũng được." Hắn nói.
Thanh âm tuy rằng lãnh đạm, nhưng tốt xấu gì cũng không cự tuyệt.
Trong con ngươi Hạ Vãn tràn đầy vui mừng, vội đưa tay đè tay Hoắc Dục đang thu dọn bát đũa, nói: "Để tôi.”
Đôi tay kia đã không còn lạnh lẽo như lúc ở khách sạn, đặt trên da ấm áp mềm mại.
Hoắc Dục dừng một chút, yên lặng thu tay về.
Hạ Vãn cẩn thận đặt hai bát canh lên góc bàn, xoay người đi thu dọn bàn ăn.
Lúc này, cùi chỏ đột nhiên truyền đến cảm giác đυ.ng phải thứ gì đó, một tiếng "Choang" vang lên bên tai, hai cái bát vừa rồi còn lành lặn giờ biến thành những mảnh vụn nằm lác đác trên mặt đất.
Hạ Vãn:...
“Đây là lần đầu tiên tôi làm vỡ bát khi rửa chén." Hạ Vãn nhỏ giọng nói.
Cậu nói thật, nhưng hơi lươn lẹo một chút, vì đây cũng là lần đầu tiên cậu rửa chén.
Ý tưởng lúc trước thoát khỏi nhà họ Hạ làm thêm vài công việc trở nên mờ mịt và không thực tế.
Hạ Vãn nhíu mày, cảm thấy chuyện thiết lập quan hệ hợp tác cùng thắng với Hoắc Dục càng thêm quan trọng.
Cậu mím môi, hết sức chăm chú đối phó với bát đĩa còn lại như gặp đại địch.
Mảnh vỡ bát canh bắn tung tóe bên chân Hoắc Dục, một chút mùi dầu làm bẩn dép lê của hắn…
Hoắc Dục có chút chán ghét nhíu mày, sau đó hơi ghét bỏ ngước mắt lên.
Nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của Hạ Vãn, hắn lại cảm thấy chuyện bé xé ra to.