Trước đó bọn họ ỷ Hạ Vãn ngốc, che dấu bóc lột y, nhưng hôm nay Hạ Vãn chính là muốn xé tầng vải che mặt đã gần như trong suốt này xuống.
Thấy Hạ Vãn không nói gì, nhưng cũng không cúp điện thoại, giọng Hạ Dương dịu đi: "Vãn Vãn, anh không có ý đó."
"Vậy anh có ý gì?" Hạ Vãn hỏi, ngay cả anh trai cũng không gọi.
"Anh trai cũng là vì muốn tốt cho em," Hạ Dương ở bên kia hướng dẫn từng bước, "Em nghĩ xem, Hoắc Lâm chỉ là đính hôn cũng không phải kết hôn, hắn ta thích em như vậy, chúng ta còn có cơ hội..."
"Không phải em muốn bám vào nhà họ Hoắc sao? "Hạ Vãn ngắt lời, "Bây giờ tôi với Hoắc Dục không giống nhau sao? Đều là thiếu gia nhà họ Hoắc."
Hạ Dương tức giận đến mức muốn ném điện thoại đi, thế nhưng vừa rồi Hoắc Lâm gọi điện thoại tới tuy rằng tức giận rất nhiều, nhưng dường như vẫn còn dư tình với Hạ Vãn, chỉ cần anh ta dỗ Hạ Vãn, như vậy hạng mục của bọn họ cũng không phải không thể tiếp tục bàn.
"Hoắc Dục có thể so với Hoắc Lâm sao?" Hạ Dương nhỏ giọng nói, "nhà họ Hoắc bây giờ đều ở trong tay cha của Hoắc Lâm, Hoắc Dục làm được gì? Nhiều năm như vậy ở nước ngoài cũng chỉ cầm bút vẽ, có ích lợi gì chứ?"
"Vãn Vãn," anh ta tiếp tục nói: "Tuy rằng đều là người một nhà, nhưng tính chất có quyền và không có quyền hoàn toàn khác nhau?"
"Ồ," Hạ Vãn nghe vậy chậm rãi nói: "Giống như em và anh trai ư, mặc dù đều là người của nhà họ Hạ, nhưng em chẳng là gì cả."
Mẹ! Hạ Dương tức giận đến huyệt thái dương nhảy nhót.
Cũng không biết đêm nay Hạ Vãn uống thuốc gì, mỗi lời nói ra câu nào cũng vô tội, rồi lại câu nào cũng thâm độc, từng câu từng chữ đâm ở trên phổi anh ta, khiến cho anh ta có loại cảm giác vừa tức vừa giận vừa vô lực, hoàn toàn không giống Hạ Vãn khúm núm bình thường kia.
"Anh không phải có ý đó." Anh ta nén giận tiếp tục giải thích.
"Vậy anh có ý gì?" Hạ Vãn lại hỏi.
"Hoắc Lâm rất thích em, nếu em đi theo hắn ta, người bên ngoài ai mà không ngưỡng mộ em?" Hạ Vãn không có kiến thức gì, chỉ cần nói những chỗ tốt này cho cậu, vừa đấm vừa xoa tự nhiên cậu sẽ động tâm, "Hơn nữa Hoắc Lâm rất hào phóng, cho dù là kẽ ngón tay hắn ta cũng đủ để em và bác cả đời này không lo ăn mặc."
Đây là để cậu làʍ t̠ìиɦ nhân cho Hoắc Lâm.
Hạ Vãn im lặng cười lạnh, hỏi: "Nhiều chỗ tốt như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi," giọng Hạ Dương cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn, "Anh trai còn có thể hại em sao?"
"Nếu có nhiều chỗ tốt như vậy," Hạ Vãn hỏi, "Sao anh không tự ở với Hoắc Lâm?"
Đệt Mẹ! Hạ Dương thiếu chút nữa mở miệng chửi ra ngoài, nhưng lập tức liền phản ứng lại, nói: "Này không phải là vị hắn ta chướng mắt anh ư?"
"Vậy để Trương Hạo đi đi, em đi theo Hoắc Dục rồi, không sạch sẽ." Hạ Vãn nói.
Không sạch sẽ!
Đôi tay vẫn vững vàng đặt trên tay lái kia bất giác siết chặt, khóe miệng Hoắc Dục cứng ngắc co rút hai cái.
Nhưng vẫn chưa xong, bởi vì Hạ Vãn tiếp tục dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói: "Hơn nữa như anh trai nói em đã phân tích rồi, cảm thấy em và Hoắc Dục giống như xứng đôi hơn Hoắc Lâm."
Sau đó lại tốt bụng đề nghị: "Không bằng để Trương Hạo đi đi."
Trương Hạo là em họ của Hạ Dương.
Dượng của Hạ Dương qua đời rất sớm, dì liền mang theo hai đứa con ở lại nhà họ Hạ, Trương Hạo chính là một trong những cậu bé đó.
Bởi vì thiếu cha, cho nên các trưởng bối liền nuông chiều hơn một chút, kết quả bị chiều hư vô pháp vô thiên không nói, còn từng không ít lần động tay động chân với Hạ Vãn, nhưng đều bị Hạ Dương và Hạ Thành Lâm ngăn cản.
Nhớ lúc trước nguyên chủ còn vì thế mà cảm kích vô cùng, nhưng Hạ Vãn biết rất rõ bọn họ giữ nguyên chủ chẳng qua là chờ phát công dụng lớn hơn nữa mà thôi.
"Em cố ý có phải không?" Hạ Dương cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, "Không nói Hoắc Lâm có để ý Trương Hạo hay không, cho dù coi trọng cũng không thích hợp, Trương Hạo là người ở trên."
"Ồ~,"Hạ Vãn ồ một tiếng thật dài, sau đó nói, "Nhưng em cũng là người ở trên đó nha."
Một tiếng cười rất thấp rất trầm truyền tới, Hạ Vãn nâng mi mắt lên nhìn.
Hoắc Dục vẫn đang chăm chú nhìn về phía trước, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Mặc dù đang đấu trí đấu dũng, Hạ Vãn cũng nhịn không được quơ quơ tinh thần: "Cũng mẹ nó đẹp quá rồi!"
Dường như nhận ra ánh mắt Hạ Vãn, Hoắc Dục liếc mắt nhìn cậu, thấp giọng nói: “Tập trung nghe điện thoại.”
“Ồ” Bị uy lực của nhân vật phản diện dọa sợ, Hạ Vãn ngoan ngoãn trả lời, ngay cả tư thế ngồi cũng nghiêm túc hơn.
Cùng lúc đó thanh âm trong điện thoại đột nhiên dừng lại, một hồi lâu sau, Hạ Dương cố ý hạ giọng nói: “Em và Hoắc Dục ở cùng nhau?”
“Ừm,” Hạ Vãn vô tội có chút phàn nàn nói, “Bọn em đang rất bận thì anh gọi đến.”
Giờ này có thể bận cái gì? Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.
Nửa đêm, cô nam quả nam, lâu ngày xa cách gặp lại, củi khô bốc lửa......
Hạ Vãn đây là đang trách anh ta phá hỏng chuyện tốt của mình sao?
Trách không được hôm nay Hoắc Lâm trong điện thoại tức giận như thế, mắng anh ta như cháu trai vậy?
Hạ Dương hận đến nghiến răng, nhưng cuối cùng vẫn kiêng kị Hoắc Dục bên cạnh Hạ Vãn, cuối cùng chỉ đè thấp cổ họng thấp giọng uy hϊếp: “Lời nói trước kia anh không muốn lặp lại một lần nữa, em tự giải quyết cho tốt đi.”
Bíp, cuộc gọi bị ngắt vài âm báo ngắn ngủi cuối cùng vang lên trong ống nghe, sự im lặng trở lại trong xe.
Hạ Vãn cười cười, dùng ngón tay vuốt ve trán đang mơ hồ nóng lên, lập tức lâm vào trầm tư.
Trong sách, nguyên chủ tuy rằng xuất hiện rất ít, nhưng mỗi lần xuất hiện đều không được ưa thích.
Phá hỏng tiệc đính hôn nhân vật công thụ chính, dây dưa với nhân vật chính công, thậm chí đến cuối cùng còn điên điên khùng khùng..., tất cả đều mang đến cho người ta loại cảm giác như dính như keo và không thể thoát ra được.
Nhưng theo cuộc điện thoại này của Hạ Dương cùng với ký ức hỗn loạn từ từ trở nên rõ ràng, Hạ Vãn dần dần ý thức được, nguyên chủ sở dĩ dây dưa Hoắc Lâm, có lẽ cũng không phải bởi vì y thích đối phương bao nhiêu.
Dù sao lúc đối phương đính hôn, bọn họ cũng chỉ quen biết hơn một tháng, còn chưa kịp phát sinh chuyện gì, còn lâu mới khiến y si mê đối phương như thế.
Nếu như không phải ước muốn của chính y, như vậy cũng chỉ còn một khả năng đó chính là, tất cả hành vi khác thường của nguyên chủ đều là do nhà họ Hạ ở sau lưng đe dọa y gây nên.
Ví dụ như cuộc điện thoại này của Hạ Dương, nếu như hôm nay ngồi ở chỗ này vẫn là nguyên chủ, bắt đầu từ tiếng hét đầu tiên của Hạ Dương, có lẽ ‘cậu’ đã luống cuống tay chân rồi.
Dù sao, hai cha con Hạ Vãn và Hạ Thành Chương ở trong thành phố không nơi nương tựa, vẫn luôn được Hạ Dương và cha hắn Hạ Thành Lâm giúp đỡ.
Nếu như rời khỏi sự trợ giúp của đối phương, bọn họ có thể ngay cả cuộc sống ở thành phố này cũng là vấn đề.
Vì bắt được những điểm yếu này của nguyên chủ, bọn họ mới khống chế được cậu.
Nếu như trong tiệc đính hôn bị Hoắc Dục nắm cổ tay ép Hoắc Lâm gọi “chị dâu”, thì Hạ Vãn có cảm giác nguy cơ “trước có sói sau có hổ”.
Càng ngày càng nhiều ký ức hiện ra trước mắt, Hạ Vãn cũng ý thức được, thì ra từ khi chuyển đến thành phố, nguyên chủ cũng đã lâm vào tình cảnh trước có sói sau có hổ.
Nếu trốn không khỏi vận mệnh đối mặt với hổ sói, vậy không bằng tự mình lựa chọn đối tượng phải đối mặt.
Hạ Vãn xoa hai mắt, ánh mắt dừng lại trên người Hoắc Dục đang lái xe.
Bởi vì đưa áo khoác cho cậu, trên người Hoắc Dục chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi màu đen mỏng manh, bàn tay khẽ cử động trên vô lăng, lớp vải lụa ôm khít những đường nét mịn màng của bờ vai, cổ và cánh tay.
Lập tức, Hạ Vãn liền đưa ra lựa chọn.
Đầu tiên, cậu và Hạ Thành Chương nhất định phải rời khỏi nhà họ Hạ, không thể tiếp tục để cho bọn họ nắm trong tay lợi dụng, trải qua cuộc sống thân bất do kỷ.
Tiếp theo, cậu đã đắc tội Hoắc Lâm và Khâu Khởi.
Không chỉ là chuyện hôm nay, cho dù hôm nay cậu không đi đặt tiệc cưới, Khâu Khởi cũng sẽ coi cậu như cái đinh trong mắt.
Nguyên chủ sau này trở nên điên điên khùng khùng, ai biết sau lưng có dấu vết của cậu ta hay không.