Chương 10

Kỳ thật cũng không đến mức đó, giày bẩn rồi đổi là được.

Hắn trầm mặc quét dọn sạch sẽ vết bẩn và mảnh vỡ trên mặt đất, Hạ Vãn mới thu dọn đến món ăn cuối cùng.

Cậu cẩn thận úp chén, không đề phòng điện thoại đặt ở góc bàn đột nhiên rung rung.

Leng keng~, leng keng~

Hạ Vãn không đề phòng, bị thanh âm kia dọa sợ buông lỏng tay, bát ăn dính mùi dầu mỡ trơn trượt không bị rơi xuống đất, phát ra một tiếng va chạm thanh thúy.

Cũng may lần này tương đối may mắn, khoảng cách giữa bàn ăn rất gần, tuy rằng động tĩnh rất lớn, nhưng cũng không hư hao.

“A di đà phật." Hạ Vãn khẩn trương vỗ vỗ ngực, lập tức chắp tay niệm Phật hiệu.

Hoắc Dục lạnh lùng nhìn cậu, một lát sau không nhịn được nghiêng đầu cười.

“Cậu rốt cuộc có được hay không?” Hắn hỏi.

“Đương nhiên là được." Hạ Vãn bướng bỉnh mím môi.

Vì sau tương lai này, loại việc nhà này cậu còn phải luyện tập nhiều, mà đây chính là cơ hội đầu tiên của cậu.

Hoắc Dục nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, nhịn không được hừ cười một tiếng.

Hắn nghiêng đầu nhìn di động của Hạ Vãn, trên đó hiện tên Hoắc Lâm đang nhấp nháy.

Có lẽ vừa mới xong chuyện với Khâu Khởi nên giờ rảnh rỗi.

Ánh mắt Hoắc Dục hơi trầm xuống: "Không nghe điện thoại sao?”

Hạ Vãn chỉ lo che chở bát đĩa bảo bối của mình, nghe vậy vô cùng miễn cưỡng nhìn thoáng qua chiếc điện thoại không ngừng rung kia, thấy là Hoắc Lâm, cậu nhướng mày, giơ tay ấn cúp máy.

Khóe miệng Hoắc Dục khẽ nhếch lên.

“Ngủ ngon." Hắn nói xong xoay người lên lầu nghỉ ngơi.

“Ngủ ngon." Một lúc lâu sau Hạ Vãn mới chậm chạp trả lời, kèm theo tiếng reng renh vang lên phía sau.

Thanh âm kia vẫn tiếp tục, thẳng đến đầu cầu thang mới chậm rãi ngừng lại.

Hoắc Dục đặt tay lên tay vịn cầu thang, nghiêng đầu nhìn về phía sau.

Đứa trẻ đang đặt tay ở sau lưng mày nhíu lại, bộ dáng như là rất không dễ chịu.

Chẳng lẽ thật sự rất đau? Hoắc Dục hơi nghi hoặc, sau một lát do dự, vẫn nhấc chân lên cầu thang.

*

Đêm nay, Hạ Vãn ngủ không ngon giấc.

Coi như rửa bát rất thuận lợi, ngoại trừ tốn thời gian khá dài ra không có tật xấu gì khác, cậu vốn nên tự hào loại cảm giác thành tựu này.

Nhưng hết lần này tới lần khác sau khi tắm xong, cậu thấy được trên kệ trong phòng bếp tràn đầy các loại đồ ăn vặt.

Đồ ăn vặt hấp dẫn quá lớn, hơn nữa hiện tại cậu là một Hạ Vãn có thể ăn đồ ăn vặt.

Không nhìn ra Hoắc Dục như vậy, lại còn thích ăn vặt?

Hạ Vãn vừa oán thầm vừa do dự có nên vươn móng vuốt ra hay không, hơn nữa các loại khoai tây chiên đóng gói, âm thanh giòn tang kia, cậu nghe liền biết chắc chắn cực kỳ ngon.

Nhưng cuối cùng, trong lời dạy bảo từ nhỏ của người nhà "Không xin là kẻ trộm", Hạ Vãn gian nan thu hồi móng vuốt.

Sáng mai hỏi Hoắc Dục đi, Hạ Vãn nghĩ, quấn chặt chăn trên sô pha.

Lý trí là một chuyện, bản năng là một chuyện.

Cả đêm nay, Hạ Vãn lúc thì giúp bạn cùng phòng rửa chén rèn luyện tài nghệ, lúc thì điên cuồng truy đuổi khoai tây chiên bay trên không trung, thẳng đến bên cửa sổ sáng ngời, mới chậm rãi ngủ ngon hơn một chút.

*

Tư thế ngủ của Hạ Vãn rất tệ - đây là suy nghĩ đầu tiên của Hoắc Dục sau khi xuống lầu vào sáng sớm.

Thảm lông đã bị văng, Hạ Vãn thì cong người như tôm hùm, cái mông mượt mà vểnh ra ngoài, đáng thương mà vùi ở một góc sô pha.

Hoắc Dục dừng một lát, cuối cùng vẫn đi tới, vén quần áo sau lưng cậu lên.

Trên vết bầm tím khảm lác đác những đốm máu sẫm màu, khảm trên mảnh da thịt trắng như tuyết nhẵn nhụi kia, nhìn thấy mà giật mình.

Hoắc Dục nhìn một lát, nhặt thảm lông lên đắp lên người Hạ Vãn, suy nghĩ một chút, hắn lại khom lưng dịch góc chăn cho cậu.

Tựa hồ nhận ra ấm áp, Hạ Vãn thoải mái rầm rì hai tiếng, lập tức kéo thảm lông lên trên một phen, vùi đầu vào chăn chỉ còn lại mấy cọng tóc ngốc vểnh ở bên ngoài.

Giấc ngủ này tuy rằng mệt mỏi, nhưng Hạ Vãn vẫn bị mùi thơm của mỹ thực đánh thức.

Cậu chậm rãi mở mắt, nhìn thấy trong nắng sớm một thân ảnh cao lớn đang ở bên cạnh bàn ăn bận rộn, rón rén.

“Chào buổi sáng." Hạ Vãn ngồi dậy, giọng nói khàn khàn chào hỏi.

“Đánh thức cậu?" Giọng Hoắc Dục xa xa truyền tới, không thấy rõ biểu tình.

“Không có." Hạ Vãn lắc đầu, thấy đầu sofa để một bộ quần áo, kích thước xấp xỉ dáng người cậu nhưng lại không giống như đồ mới.

Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của cậu, Hoắc Dục đón ánh sáng đi về phía này: "Đó là quần áo lúc tôi mười mấy tuổi.”

Hạ Vãn:...

Anh đây là sỉ nhục ai đây? Dù sao thì cậu cũng 179 đấy.

Tựa hồ nhìn ra cậu không cam lòng, Hoắc Dục nhếch khóe miệng, nói: "Giúp cậu xoa bóp.”

Hạ Vãn lúc này mới chú ý tới trong tay hắn còn nắm một cái chai màu nâu đậm, có lẽ là rượu thuốc.

“Thì ra anh biết." Cậu nghe lời xoay người, đặt trán lên sô pha, cong một đoạn cổ trắng mịn, ngoan ngoãn đưa lưng về phía Hoắc Dục quỳ xuống.

Tư thế như vậy liền lộ ra mông vểnh của cậu.

Hoắc Dục dừng một lát, vốn định bảo cậu đổi tư thế, nhưng nghĩ nghĩ lại không lên tiếng.

Hắn đổ chút dầu thuốc ở trong lòng bàn tay xoa nóng xoa đều, mới đem một chân nửa quỳ lên, che lại vị trí bị thương của Hạ Vãn.

Tư thế như vậy quá mức thân mật, giống như là từ sau lưng ôm lấy Hạ Vãn, trong lúc nhất thời ngoại trừ lúc ban đầu đau Hạ Vãn phát ra hai tiếng rầm rì ra thì trong phòng rất yên tĩnh.

“Đau thì kêu lên." Hoắc Dục nói, nhưng lực trên tay lại không hề giảm bớt.

Hạ Vãn nghe vậy quay đầu lại, hàm răng trắng như tuyết cắn chặt đôi môi hồng nhuận, đôi mắt ướt sũng, giống như không chịu nổi.

Ánh mắt Hoắc Dục dừng lại một lát, lập tức dời mắt đi: "Xoa một lát là được rồi.”

Bàn tay hắn vừa vững vừa nóng, không bao lâu Hạ Vãn liền cảm thấy miệng vết thương tê dại ngứa ngáy, đau đớn lại giảm bớt không ít.

“Được rồi." Hoắc Dục thu tay về, đứng thẳng người, "Thay quần áo lại đây ăn cơm.”

“Ồ." Hạ Vãn quỳ một hồi, hai chân có chút tê cậu chậm rãi xoay người lại, giơ tay muốn cởi cúc áo ngủ.

“Đi vào phòng tắm thay!" So với ôn hòa lúc trước, giọng điệu Hoắc Dục bỗng dưng lạnh lên, Hạ Vãn bị dọa đến tay run lên, cảm động vừa rồi đối phương bôi thuốc cho mình trong nháy mắt biến mất không còn.

Không đến mức đó chứ? Hạ Vãn nghĩ, nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm quần áo vào phòng tắm.

Lúc từ phòng tắm đi ra, Hoắc Dục đã ngồi trước bàn ăn, đang chăm chú nhìn máy tính bảng.

Trên bàn cơm bày bánh quẩy sữa đậu nành, còn có một đĩa bánh bao cùng hai đĩa thức ăn sáng, là bữa sáng bình thường nhất.

“Sợ ảnh hưởng đến việc cậu nghỉ ngơi" Hoắc Dục đặt máy tính xuống, "Không cho dì tới nấu cơm.”

“À" trong giọng nói Hạ Vãn có chút tiếc nuối, nhưng ánh mắt lại tràn đầy nhảy nhót.

Cậu tiện tay cầm một cái bánh quẩy, ăn miếng đầu tiên vào miệng đã không kìm lòng được khen ngợi: "Ăn ngon.”

Biểu tình y như lúc uống canh gà tối hôm qua.

Hoắc Dục:...

Nếu như nói canh gà ngày hôm qua nấu ngon, Hạ Vãn ăn nhiều coi như bình thường, nhưng này bánh quẩy sữa đậu nành......

Hoắc Dục chậm rãi cắn một miếng bánh quẩy, sau khi xác định không có gì đặc biệt, nhịn không được trầm mặc.

“Đúng rồi," Hạ Vãn phồng má dẫn dắt câu chuyện, “Cảm ơn anh.”

“Lại cảm ơn cái gì?" Hoắc Dục hờ hững hỏi, mí mắt cũng không nâng lên.

"Cảm ơn vì bữa sáng, và..."

Điện thoại lại rung lên, trên màn hình vẫn là tên Hoắc Lâm.

Hoắc Dục nhìn cái tên kia, ngón tay đeo nhẫn nhịn không được nhẹ nhàng gõ lên bàn ăn.

Từ hôm qua đến hôm nay, hắn có thể xác định, Hoắc Lâm vẫn rất thích Hạ Vãn.

Thấy Hạ Vãn lần nữa giơ tay cúp điện thoại, hắn không khỏi nhướng mày: "Vậy cậu định cảm ơn thế nào?”

“Nếu có cơ hội,” Hạ Vãn nghiêm túc nhìn anh nói, "Tôi cũng sẽ giúp anh.”

“Cậu có thể giúp tôi cái gì?" Hoắc Dục tựa tiếu phi tiếu hỏi.

Luận thân thế, địa vị, thậm chí cuộc sống, Hạ Vãn không có chút tác dụng hỗ trợ nào với hắn.

Nhưng Hạ Vãn lại không nghĩ như vậy.

Cậu có thể giúp được rất nhiều, cậu nghĩ.

Chỉ là chuyện này khó ở chỗ cậu không có cách nào nói thẳng bản thân mình xuyên sách được.

Chỉ là chuyện này cũng không làm khó được cậu, nhằm vào nội dung Hoắc Bồi Học ép buộc Hoắc Dục kết hôn trong sách, Hạ Vãn nói: "Tương lai trong nhà anh nói không chừng sẽ cho anh xem mắt, nếu như gặp phải người không thích, tôi có thể lên sân khấu miễn phí, giúp anh ngăn cản hoa đào thối.”

“Nếu nhà tôi không sắp xếp cho tôi đi xem mắt thì sao?" Hoắc Dục không rõ ý hỏi.

“Chắc chắn sẽ.” Hạ Vãn thề son sắt, tiếp tục bịa chuyện, "Tôi nghe Hoắc Lâm nhắc tới.”

Quả thật, hôn nhân của hắn, Hoắc Bồi Học tuyệt đối sẽ không mặc kệ, mà hắn cũng đúng là cần một cái mặt tiền vất vả một lần suốt đời nhàn nhã.

Mà Hạ Vãn, rất thích hợp.

“Nếu đã vậy," Hoắc Dục nhìn về phía Hạ Vãn, hai mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, "Không bằng ăn cơm xong chúng ta liền đi lĩnh giấy chứng nhận, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.”

Đậu! Người sói là người sói.

Hạ Vãn cắn một miếng bánh bao, đầu lưỡi thấy máu, đau đến vành mắt đỏ lên.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ thất kinh vãn: mẹ, quên mất chuyện nhân vật phản diện không đi theo lẽ thường rồi, SOS...