Chương 6: Coi Con Trai Là Vết Nhơ

Mà Ôn Kiến Dân cha của bọn họ, khi biết được hai đứa con trai của mình có bệnh, lập tức bỏ vợ bỏ con, xóa mẹ cô khỏi sổ hộ khẩu, dẫn theo ba chị em bọn họ rời khỏi biệt thự nhà họ Ôn.

Không có một chút do dự, giống như cuộc sống chỉ cần dừng đúng lúc sắp bị lỗ, mà không có một chút tình cảm cá nhân.

Thiên tài và kẻ điên luôn chỉ cách một đường, Ôn Kiều biết, hai em trai của cô là thiên tài, đời này cô nhất định cố gắng bồi dưỡng Ôn Trì và Ôn Mặc thành lão đại siêu cấp.

Khiến cha cặn bã của bọn họ hối hận cũng đã muộn!

Ôn Kiều vừa ăn bữa sáng vừa gửi tin nhắn cho Lục Du Du, bảo cô ấy mang danh thϊếp của một luật sư nhà bọn họ tới.

Lục Du Du nhanh chóng đến đây trong vòng nửa tiếng, ném túi lớn túi nhỏ trong tay lên ghế sô pha: “Kiều Kiều, đây đều là quần áo mình không mặc nữa, cho cậu mặc đấy.”

Ôn Kiều biết, quần áo giày dép bạn thân phú nhị đại Lục Du Du của cô đưa cho cô đều là mới, sợ cô có tâm lý trách nhiệm, cho nên mới nói dối là quần áo cũ cô ấy không mặc nên bỏ đi.

Lục Du Du nói, người cha lòng lang dạ sói của cậu không nhận cũng được, mình làm cha cậu, để mình nuôi cả nhà cậu.

“Du Du, cảm ơn cậu.” Ôn Kiều ôm Lục Du Du.

“Người một nhà đừng nói những lời như vậy, ba ba nguyện ý kính dâng toàn bộ cho cưng.”

Lục Du Du lướt di động, sắc mặt thay đổi nói: “Hứa Lộ đăng lên trên mạng.”

Hứa Lộ là con gái của mẹ kế cô Chung Tuệ đưa tới nhà họ Ôn, là chị gái không cùng quan hệ huyết thống với cô, hiện giờ theo mẹ cô ta ở biệt thự to của nhà họ Ôn.

Hứa Lộ: Cảm ơn chú Ôn mua piano hình tam giác cho cháu (trái tim).

Đi kèm là hình ảnh piano vừa nhìn sẽ biết có giá xa xỉ.

Chỉ trong nháy mắt, phía dưới lập tức xuất hiện một tin nhắn bình luận [Hứa Lộ: Thống nhất câu trả lời, không đắt, chỉ có 20 vạn.]



Lục Du Du: “Nôn, mình thực lòng muốn ói, còn thống nhất câu trả lời, mới đăng lên 3 phút trước, đã có nhiều người hỏi cô ta giá như vậy sao? Hứa Lộ đúng là kỹ nữ ngút trời, máy bay chiến đấu trong đám kỹ nữ, cha cậu đúng là người cha cặn bã nhất mình từng gặp, nuôi con người khác trái lại nỡ tiêu tiền, sau khi cha mẹ cậu ly hôn, người cha cặn bã kia của cậu không bỏ một đồng lên người ba chị em cậu, đúng là quá đê tiện? Quá đê tiện rồi.”

Ôn Kiều nhíu mày: “Danh thϊếp của luật sư đâu?”

Lục Du Du vội vàng lấy danh thϊếp trong túi ra: “Cậu cần danh thϊếp của luật sư làm gì?”

Ôn Kiều mỉm cười: “Đòi nợ.”

Cuối tháng sáu, thời tiết vốn oi bức ẩm ướt được một cơn bão mang đi thời tiết nắng nóng, thời tiết mát mẻ thoải mái, Ôn Kiều ngồi xe bus, đi tới biệt thự nhà họ Ôn cô từng ở chín năm.

Dì Dung người giúp việc vẫn rất thân thiết với cô, nhìn thấy cô tới, thì kéo cửa sắt khắc hoa chạm rỗng ra, nhiệt tình nói: “Cô cả đến đây à.”

Ôn Kiều cười: “Ông ta có nhà không?”

“Có ạ, ba người ở nhà, bà chủ và cậu chủ nhỏ cùng với cô Lộ đều ở nhà.”

Đi qua vườn hoa, dọc theo bể bơi, đi tới cửa biệt thự nhà họ Ôn, mở cửa, Ôn Kiều đứng ở chỗ cửa, nhìn thấy Ôn Hiên em trai cùng cha khác mẹ mười một tuổi của cô đang đàn dương cầm.

Dì Dung đang định mở miệng, Ôn Kiều đã nói: “Không sao, đợi nó đàn xong.”

Một nhà bốn người, Ôn Kiến Dân và Chung Tuệ ngồi trên ghế sô pha, Ôn Hiên đàn dương cầm, Hứa Lộ đứng bên cạnh chỉ điểm, đúng là vui vẻ hòa thuận, cô là khách không mời mà đến có vẻ dư thừa lại đột ngột.

Ôn Hiên vẫn luôn không có thiên phú đánh đàn, tư thế gật gù đắc ý trái lại bày ra rất rõ nét, âm phù cuối cùng đánh xong, cậu bé nâng cằm lên, trên mặt viết “cần khích lệ”.

Ôn Kiến Dân dẫn đầu vỗ tay, trong mắt có kiêu ngạo cùng với tự hào: “Vẫn là Hiên Hiên nhà chúng ta giỏi, hai đứa Ôn Trì và Ôn Mặc kia, thực sự là vết nhơ trong đời cha.”

Ôn Kiều cúi đầu cười, tươi cười có chút mỉa mai.