Chương 6

“Lưu Dật, tất cả dáng vẻ của cậu, tớ đều thích.”

Trương Tuyết Ny hôn lên đôi mắt phượng của cô, dùng đôi môi đỏ mọng tinh xảo khéo léo nói những lời mê hoặc tâm hồn người khác.

Thích ư? Thích là gì cơ chứ? Thích ngoại hình? Thích bên trong? Thích phần nào? Chỉ thích một phần mà không thích toàn bộ thì chẳng lẽ không thể gọi là thích chân chính hay sao?...

Chờ Lưu Dật miên man suy nghĩ xong, quần áo trên người đã bị Trương Tuyết Ny cởi ra hết sạch sẽ.

Da thịt kề sát vào nhau, Trương Tuyết Ny không hề chạm vào cây gậy thịt của Lưu Dật nữa, mà chuyên chú dùng môi lưỡi quấn quít, mυ"ŧ vào người cô ấy.

"Cậu không thích tớ sao?" Trương Tuyết Ny nắm tay Lưu Dật đặt lên ngực mình, "Chạm vào tớ, sờ tớ đi..."

Ngực của Trương Tuyết Ny không tính là lớn, Lưu Dật nhẹ nhàng xoa bóp, cảm thấy kích cỡ ngực của cô nàng không khác với mình bao nhiêu, nhưng dù sao thì đây cũng là ngực người khác, cảm thụ lúc xoa bóp hoàn toàn không giống nhau.

Lưu Dật nhớ tới mẹ của cô, khi mẹ còn trẻ cũng có thể xem như là một người phụ nữ xinh đẹp. Khi còn bé Lưu Dật chưa bú sữa được mấy tháng, mẹ cô đã phải đi làm thêm. Khi Lưu Dật được mười mấy tuổi, mẹ còn từng không chỉ một lần trêu chọc cô: “Cục cưng muốn bú sữa không? Đến chỗ mẹ nào…”

Vυ" của mẹ không lớn, giống như của Trương Tuyết Ny. Lưu Dật không được tự nhiên cho rằng, ngực của mẹ, hẳn là lớn hơn cái này, hẳn là giống như của chị Hứa - -

“Dật Dật..." Trương Tuyết Ny đưa bầu vυ" của mình đến bên miệng Lưu Dật.

Lưu Dật há mồm cắn nó, có chút hung ác há to miệng hút mạnh.

Trương Tuyết Ny nắm tóc của Lưu Dật, la lên, "Dật Dật… Tớ thích... thích cậu không kìm nén bản thân lại..."

Lưu Dật lại nhớ tới mẹ cô, nhớ tới có một năm đó, vào kỳ nghỉ hè, cô ở trong phòng ngủ trưa bị đánh thức, nhìn thấy mẹ cầm trong tay qυầи ɭóŧ của cô, nhìn cô nở nụ cười với ý tứ sâu xa khác: "Dật Dật trưởng thành rồi..."

Cây gậy thịt của cô vẫn còn cương cứng ở nơi đó, phần đỉnh đọng lại chất lỏng.

“Mẹ! Mẹ làm gì vậy!" Lưu Dật vội vàng kéo chăn che nửa người dưới của mình.

"Thằng nhóc con, con chưa từng thấy hay sao?", mẹ nhướng mày, "Con làm bẩn qυầи ɭóŧ rồi, còn không phải kiểu gì con cũng để mẹ giặt cho con sao!"

“Tự con cũng có thể giặt mà!" Lưu Dật gần như là rống trở về.

Mẹ cô lại mềm giọng, ngồi xuống bên cạnh cô, cách một tấm chăn mỏng vuốt ve cây gậy thịt của cô, "Ba của con vô dụng, trong nhà mình nghèo, không có tiền..."

Lưu Dật cắt ngang lời mẹ cô, mạnh mẽ hất tay bà ấy ra, đoạt lấy qυầи ɭóŧ mặc vào sau đó chạy tới nhà vệ sinh, "Tôi không cần các người quan tâm!"

Ngày đó cô đã nôn ra một bãi nước chua vào bồn rửa tay, lại nôn không hết cảm giác buồn nôn kia.

Lưu Dật bỗng dưng xoay người, đè Trương Tuyết Ny ở dưới thân của mình, cô ấy nâng hai chân của cô nàng lên rồi để chúng đặt ở trên vai bản thân, hung hăng đâm cây gậy thịt vào.

Ai là người tốt? Bất kỳ ai cũng không phải là người tốt... Ít nhất Lưu Dật không phải! Không phải! Không phải Trương Tuyết Ny muốn bị đυ. sao? Vậy thì cứ đυ. cô nàng cho đủ rồi thôi!

"A! Nhẹ -- nhẹ... nhẹ một chút...!" Trương Tuyết Ny bị đau, đôi tay cào ra mấy vệt máu ở trên lưng Lưu Dật.

Lưu Dật lại gần như đã trở nên điên cuồng, điên cuồng nghĩ đến có phải mẹ của cô cũng đã sờ thân dưới của anh trai cô như vậy hay không, thậm chí còn làm chuyện trái với luân thường nhân đạo…

Mẹ cô không yêu cô, cũng không thích cô, bà ấy chưa bao giờ thích cô. Hôm đó là lần đầu tiên Lưu Dật có tiếp xúc tay chân với mẹ mình. Cũng là kiểu tình huống như thế này.

"Lưu Dật... Dật Dật..." Trương Tuyết Ny thở hổn hển gọi tên Lưu Dật, cơ thể của cô nàng đã làm quen với hành vi thô bạo của Lưu Dật.