Chương 4: Thiếu niên chịu nhục

Tấm phù kia yếu ớt đến nỗi vừa mới xem xong đã tán loạn.

Có lẽ đây là chút linh lực của nữ tu trước khi chết để viết, nội dung là năn nỉ người nhận được sẽ xem trên tình cảm lúc trước mà đi cứu đứa con trai duy nhất của nàng ấy là Diệp Nam Phi.

Khương Mịch cũng mới chỉ gặp nữ tu kia một lần, xét về tình cảm, dù như nào nàng cũng không có khả năng là đối tượng duy nhất mà nữ tu kia xin giúp đỡ.

Nàng đoán trước được nữ tu kia đã phát phù đưa tin không chỉ một cái, nhưng người tu chân vốn luôn mỏng ân bạc tình, người nghiêm túc tra xét nơi Diệp Nam Phi mất tích hẳn là ít ỏi chẳng có mấy ai.

Khương Mịch mở lòng bàn tay ra, trên bàn tay nàng là một chiếc lá màu xanh mạch lạc rõ ràng, giống như cánh hoa đào, đây là do nữ tu kia đặc chế. Chỉ cần có người niệm chú ngữ tương ứng chiếc lá xanh này sẽ trở thành dấu hiệu chỉ dẫn.

Khương Mịch đi vào Phàm Giới dưới sự chỉ dẫn của chiếc lá xanh, nhưng mấy ngày trước chiếc lá này lại không còn động tĩnh, nàng không biết tại sao, sau khi biết nơi đây có sự tồn tại tên là Nguyệt Các, nàng quyết định tới đây thử vận.

Chiếc lá xanh trước mặt này vẫn không có phản ứng như cũ, nếu đã như thế, thiếu niên đang ở trên đài đấu giá hẳn không phải là người nàng tim.

Ở trong tin nữ tu chỉ vội vàng nhắc đến ngoại hình của con trai mình đẹp, năm nay vừa đủ mười lăm tuổi, còn lại như thế nào thì không còn nữa rồi.

Yêu quái lên sân khấu lúc trước mặc một bộ y sam màu bạc, gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Tình huống của thiếu niên này nhìn cũng chẳng tốt bao nhiêu, lúc lên đài là một bộ hồng y, mục đích cũng chỉ là để gia tăng cảm giác kinh diễm trước dung nhan đẹp như tranh của hắn.

Hiện giờ, hạ thân hắn chỉ còn lại một chiếc khố, đang phải chịu sự sỉ nhục, tra tấn.

Tay kiều nương cầm một chiếc dây mây hơi cong, nhẹ nhàng gõ lên dươиɠ ѵậŧ của thiếu niên, cách vải dệt chạm vào cặp trứng non nớt của hắn.

Chỗ kia chẳng hề có động tĩnh nhưng lại đang dần bị phác họa ra hình dạng, trụ thịt vừa thô vừa lớn, tuy vẫn còn là thiếu niên nhưng lại ẩn ẩn đuổi kịp thậm chí còn vượt qua được kiêu ngạo của một nam tử thành niên.

Trong đại sảnh lục tục vang lên âm thanh nuốt nước miếng, không chỉ có nữ tu, mà còn có không ít nam tu ưa thích nam phong cũng ngưng thần thưởng thức.

Phòng riêng trên cao kia lại vang lên giọng nữ, đúng là giọng của nữ nhân tự xưng là bổn cung chủ kia:

“Kiều nương, chơi thứ dưới háng của hắn đi, bổn cung chủ muốn nhìn thấy hắn cương cứng.”

Một tiếng “cứng” này đã nói lên tâm tư của không ít tu sĩ ở đây, tất cả đều trắng mắt nhìn chằm chằm vào dưới háng của thiếu niên.

Không ai cảm thấy đùa giỡn dươиɠ ѵậŧ của một thiếu niên yếu ớt ngay tại trên đài này có gì không ổn, dù sao, nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© cũng làm gì có nhân quyền.

Không khí dâʍ ɭσạи này làm Khương Mịch nổi lên cảm giác chán ghét, trong chán ghét lại cảm thấy vô cùng tẻ nhạt và vô vị. Nếu như nơi này đã không có người nàng muốn tìm, không bằng nhân lúc còn sớm rời đi thôi.

Ghê tởm, cút ngay, đừng chạm vào ta, cút…. Trong lòng thiếu niên đang điên cuồng hò hét, đáy mắt hiện lên vẻ khuất nhục.

Ngực bị kiều nương vuốt ve một cách sắc tình, hắn không nhịn được mà giãy giụa phản kháng nhưng lại bị hai hộ vệ cản hai tay, hắn không thể ngăn được cái tay của kiều nương đang trượt xuống từ ngực hắn, từng tấc từng tấc đang dời về chỗ dươиɠ ѵậŧ ở bên dưới.

Cảm giác khuất nhục đang điên cuồng dâng lên trong cơ thể, tự tôn của hắn bị dẫm đạp tùy ý, đám tu sĩ này, bề ngoài áo mũ chỉnh tề, nhưng sau khi gỡ bỏ ngụy trang còn dữ tợn hơn so với ác thú!

Trong Các đèn đuốc sáng trưng, thiếu niên sức cùng lực kiệt cuối cùng không thể giãy giụa nữa.

Hắn biết đây cũng chỉ là mở đầu, một lát nữa thôi hắn cũng sẽ giống như một món hàng bị đấu giá, toàn thân sẽ bị lột sạch để lộ dươиɠ ѵậŧ, sau đó sẽ trở thành lô đỉnh, thậm chí còn có khả năng sẽ bị một tên nam tu nào đó cưỡng ép làʍ t̠ìиɦ trước mặt mọi người.

Đây là cuộc đời của Phục Thành hắn sao?

Ngắn ngủi như hoa huệ, ti tiện như con kiến, tùy ý để người khác đùa giỡn sắp xếp không thể phản kháng chút nào.

Một cuộc đời đê tiện, xấu xí, không đáng giá nhắc như vậy sao?

Tuyệt vọng dâng lên trong lòng , thiếu niên nắm chặt nắm tay, trên mu bàn tay đã nổi lên gân xanh.

Đột nhiên, hận ý ngập trời như phá tan l*иg ngực, thế như sức trâu phá tan được cấm chú mà các chủ của Nguyệt Các đã tự thân bày ra trong cơ thể hắn.

Cả người Phục Thành đau nhức, khóe miệng chảy máu, hắn nhớ chú ngữ mà mấy ngày trước người nọ đã dạy hắn, ôm một tia hy vọng cuối cùng thấp giọng niệm thành tiếng.

Trong sự kinh ngạc của kiều nương và hộ vệ, cấm chế trong cơ thể của thiếu niên vốn là của các chủ tự thân hạ.

Thiếu niên này có tư dung muôn sắc duy nhất chỉ một, nhưng các chủ là một nam tử và cũng không thích nam sắc, thấy tính tình của hắn cực liệt như vậy, vì muốn để có thể bán được một cái giá tốt mới tự tay hạ cấm chú khóa chặt mọi linh lực và khí lực của hắn.

Phải là hận ý ngập trời đến như nào mới có thể giúp một tiểu tử Luyện Khí kỳ phá tan được chân khí xiềng xích gông cùm của một đại năng Nguyên Anh?

Kiều nương đứng gần Phục Thành nhất nên phản ứng lại trước tiên, vừa định động thủ điểm huyệt của thiếu niên, nhưng không đề phòng tới có người có hành động còn nhanh hơn cả nàng ta.

Kình phong nổi lên trong lầu các, người nọ tới đài đấu giá như nào tất cả các tu sĩ ở đây đều không nhìn thấy rõ, vừa định thần lại liền thấy người đang ngồi xổm trước người thiếu niên đúng là hắc y nữ tu đang định rời khỏi Nguyệt Các.

Ban nãy nữ tu kia đã rời đi rồi nhưng lại quay lại trong tích tắc.

Chân khí hung tàn tàn sát lục phủ ngũ tạng của Phục Thành, hắn ngã xuống mặt đất, miệng đầy máu, ngửa mặt lên liền trông thấy một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp.

Khương Mịch cúi người xuống, thấp giọng hỏi:

“Ngươi quen Tô Lan?”

Vừa mới mở miệng trong miệng liền hộc ra rất nhiều máu làm Phục Thành trả lời vô cùng khó khăn, chỉ có thể phun ra hai chữ,

“Mẫu thân.”

“Ngươi là ai?”

“Ta là……”

Giọng của hắn nghẹn ngào gầy yếu, đôi lông mi dài cong vυ"t lóe lên, nói:

“Là…… Diệp Nam Phi.”