Chương 95: Chỉ cần ngươi đưa hắn vào thiên ngục là được rồi sao

“Ha, không hổ là Yêu Đế, vừa hại Đại Đế Long Phạn bị thương xong, lại bỏ chạy ra ngoài chơi. Thấy người sắp chết mà không cứu, rõ ràng nàng có thể dùng máu của mình để cứu hắn, nhưng nàng lại không làm.”

“Máu của Linh Hồ có thể chữa lành bạch cốt của hoạt tử nhân, tim của Linh Hồ có thể làm người chết sống lại, khởi tử hồi sinh. Nếu Yêu Đế muốn cứu Đại Đế Long Phan, chỉ cần nhỏ một giọt máu là được.”

“Không lẽ các ngươi không nghĩ rằng lúc nãy Yêu Đế không biết máu của nàng có thể cứu người sao?”

“Người kia là ai ngươi còn không rõ? Có phải muốn chết rồi hay không? Ngươi mà cũng dám trách Yêu Đế sao? Nếu nàng cố ý không cứu người thì sao, nàng là một người ích kỷ, sao có thể lấy máu của mình để cứu người chứ. Trước đó… thì không được tính, khi ấy nàng vẫn còn là một đứa nhỏ.”

“Cái kia ai, ngươi có phải hay không tìm ch·ết? Ngươi cũng dám vì Yêu Đế nói chuyện? Nàng chính là cố ý không cứu người, nàng cái loại này người ích kỷ thực, sao có thể sẽ dùng huyết nhục của chính mình cứu người. Cái kia…… Phía trước không tính, khi đó nàng vẫn là cái hài tử.”

Khi ấy Đế Nhan Ca thực sự không biết máu của mình còn có thể cứu người…

Mãi về sau nàng mới được truyền thừa ký ức, lúc này mới biết được thì ra máu của bản thân còn có công dụng này.

Nếu sớm biết, nàng đã sớm lấy máu của mình ra để cứu người.

Nghĩ đến sự ngây ngốc năm đó của mình, hiện tại nàng đều thấy bản thân khi ấy quá dại dột. Rõ ràng con đường về nhà gần trong gang tấc như thế. Nàng vậy mà bỏ lỡ.

“Nàng ấy quả thực thật ích kỷ!” Y Nguyệt Hoa than nhẹ một câu.

“Các ngươi xem đi, ngay cả Đại Đế Nguyện Hoa cũng đã nói như vậy, vậy Đế Nhan Ca nhất định là một người như vậy. Đại Đế Nguyệt Hoa đã từng là sư tôn của Đế Nhan Ca, lời nói của hắn khẳng định không thể sai.”

Mọi người ríu rít nói xấu Đế Nhan Ca, thậm chí càng nói lại càng thêm kích động.

Mà bên phía Long Viêm Triệt vẫn luôn yên tĩnh, chỉ có một quả cầu trắng nho nhỏ luôn chạy như bay.

Kỳ thật hắn đã thất vọng từ lâu đối với Đế Nhan Ca, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh này, hắn vẫn là có chút khó chịu.

Hắn nhớ rõ lúc ấy, Nam Cung Chỉ đã cho hắn một bình dược, khi đó hắn cảm thấy toàn bộ cơ thể của mình đều đã bị Nam Cung Chỉ nhìn thấy hết, cho nên muốn phụ trách với nàng.

Thiếu chút nữa hắn và Nam Cung Chỉ đã ở bên nhau, chỉ là cuối cùng hắn vẫn bị Nam Cung Chỉ cự tuyệt.

“Không thể nào, ca ca sẽ không phải là người như vậy.”

Lúc này, Lạc Tử Ngâm đã tỉnh lại.

Khi hắn ngước mắt nhìn Đế Nhan Ca đầy ánh sáng ở phía trên, tức khắc ngẩn người.

Sau đó mới si ngốc nói: “Ca ca cho dù có biến thành một con chó, cũng vẫn rất đáng yêu.”

Vị thần Đế Nhan Ca đang ngồi phía trên nhếch miệng một cái, cũng lười để ý đến người đã không còn bình thường kia.

Mọi người thấy Lạc Tử Ngâm đã tỉnh lại, chỉ có thể nuốt xuống những lời bàn tán khi nãy, từng người đều ấp a ấp úng không dám trả lời.

Long Viêm Triệt nghĩ đến Đế Nhan Ca vì chuyện của Lạc Tử Ngâm, hắn bực bội nói: “Lạc Tử Ngâm, ngươi có thể câm miệng một chút hay không?”

Nhưng Lạc Tử Ngâm cũng không để ý đến hắn, vẫn đang si ngốc mà nhìn chó con đang chạy vội.

Một lúc lâu sau, hắn mới nhìn về phía Đế Nhan Ca đang ngồi ở phía trên.

“Ca ca, ta nhất định sẽ cứu ngươi. Ta tin rằng ngươi sẽ vì ta mà thay đổi. Cho dù ngươi có bao nhiêu sai lầm, nhất định đó đều là nỗi khổ của ngươi.”

Đế Nhan Ca nhíu mày liếc hắn một cái: “Lạc Tử Ngâm, bản đế xưa nay làm việc đều chỉ vì chính mình, hơn nữa bản đế cũng sẽ không vì bất cứ ai mà thay đổi, ngươi…”

“Ta không nghe, ngươi là đang gạt ta.”

Nói xong, Lạc Tử Ngâm trực tiếp công kích với kính Thiên Đạo.

Tuy rằng kính Thiên Đạo từng vì hắn mà sở dụng, nhưng hiện tại hắn đã sớm mất đi liên hệ cùng kính Thiên Đạo.

Một đám anh em cùng cảnh ngộ nói: “Lạc Tử Ngâm, ngươi điên rồi. Mau, chúng ta cùng nhau ngăn lại hắn.”

“Các ngươi không thể ngăn cản ta đi cứu ca ca, ta sẽ gϊếŧ tất cả các ngươi!” Lạc Tử Ngâm gấp đến độ hốc mắt đều đỏ lên.

“Đế Tôn đến.”

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều nhìn về phía âm thanh truyền đến.

Người đang đi tới mặc một cái áo choàng màu vàng sáng lộng lẫy, trên đầu có kim quan, dung nhan tuấn mỹ, một luồng hơi thở tôn quý.

Người này chính là Đế Thanh Uyên, là ca ca cùng cha khác mẹ của Đế Nhan Ca.

Thời điểm người này lướt qua mọi người, một cỗ khí lạnh bỗng tuôn ra.

Tất cả mọi người ở đây đều cúi đầu. Chỉ có Lạc Tử Ngâm vẫn còn đang công kích kính Thiên Đạo.

Đế Thanh Uyên hiển nhiên có chút không vui: “Đại đế Thanh Dương đại đế còn không ngừng tay. Người tới, mau ngăn cản Đại Đế Thanh Dương.”

“Ca ca tốt của ta, ngươi không nhìn ra sao? Lạc Tử Ngâm đây là đang muốn cứu ta nha.” Đế Nhan Ca ngồi ở trên tòa thần nhìn người đang đi tới, biểu tình vẫn không chút để ý như cũ, “Kỳ thật có một biện pháp rất đơn giản, ngươi chỉ cần đánh hắn vào thiên ngục là được rồi.”