Chương 78: Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ cứu ngươi?

Lại không nghĩ đến chỉ vì nàng hôn mê, bỗng nhiên Lạc Tử Ngâm phát ra một sức mạnh cường đại, đây chính là sức mạnh trước khi cãi lại số trời sửa tư chất, vẫn còn sót lại sức mạnh, Nguyên Trần chỉ mới kỳ Trúc Cơ sao có thể đối phó được.

Lúc đó Tịch Nhu lại lo lắng cho cha mình, thấy Lạc Tử Ngâm muốn gϊếŧ cha của nàng, cũng chạy lên trước người của Nguyên Trần.

Lạc Tử Ngâm không có ý sẽ ra tay với Tịch Nhu, nhưng hiện tại hắn không thể nào khống chế được sức mạnh này, lập tức đánh chết Tịch Nhu và Nguyên Trần.

Vô luận trước đó là Lạc Tử Ngâm, hay là Lạc Tử Ngâm của hiện tại, đều ngẩn người ra.

Sau khi Lạc Tử Ngâm thấy hai người đã chết, hắn khồn thể quản được nhiều như vậy, hiện tại hắn chỉ nghĩ đến cứu sống Đế Nhan Ca.

Bây giờ chỉ có thể tìm tông chủ, chỉ có hắn mới có thể cứu được nàng.

Hắn vừa bế người lên, phía sau lại có một âm thanh vang lên.

"Lạc Tử Ngâm, ngươi lại dám khi sư diệt tổ, ngươi đúng thật là to gan."

Lạc Tử Ngâm quay đầu nhìn thấy Tiêu Tuyệt giống như tìm thấy cọng rơm cứu mạng.

"Nhị sư huynh, cầu xin huynh hãy cứu ca ca, chỉ cần có thể cứu ca ca, huynh muốn ta làm chuyện gì cũng được."

Tiêu Tuyệt vốn dĩ muốn châm chọc sau đó trực tiếp từ chối hắn.

Ai bảo Đế Nhan Ca lại phản bội hắn thêm một lần nữa.

Đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Đế Nhan Ca tái nhợt, đặc biệt là ấn ký màu tím giữa trán đang chuyển thành màu đen, thêm nữa là khuôn mặt của nàng không có một chút sức sống, hơn nữa hơi thở của nàng rất mong manh, có thể chết bất cứ lúc nào.

Hắn đột nhiên thay đổi quyết định, nếu cứ để Đế Nhan Ca chết như vậy thì quá dễ dàng.

Vì vậy hắn nhìn Lạc Tử Ngâm nói: "Ngươi đi cùng ta đến chỗ này."

Tiêu Tuyệt đưa Lạc Tử Ngâm đến nơi Đế Nhan Ca đã đánh hắn hôn mê, sau khi Lạc Tử Ngâm đi theo hắn thì hắn nổi lên ý muốn giúp Đế Nhan Ca trị thương.

Chỉ là hắn phát hiện được Đế Nhan Ca bị thương quá nặng, sau khi linh lực hắn đi qua, làm cho nàng phun mấy ngụm máu.

Nàng giống như là thật sự muốn chết.

"Nhị sư huynh, ca ca thế nào rồi?"

"Ngươi câm miệng."

Tiêu Tuyệt lấy ra một viên đan dược từ không gian đưa cho Đế Nhan Ca, nhét vào trong miệng của nàng.

Trong lúc tay hắn chạm vào khoé môi của nàng, hắn sửng sốt một chút,sau đó nhanh chóng rụt tay lại, cùng lúc đó dùng ánh mắt oán hận nhìn nàng.

Nuốt mội viên đan dược xuống bụng, Đế Nhan Ca đang cận kề cái chết lại một lần nữa bị kéo lại.

Nàng mở đôi mắt suy yếu ra, nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc kia, tức giận suýt chút nữa chết.

Tiêu Tuyệt cười khẩy nói: "Đại sư huynh, là ta đã dùng đan dược cứu ngươi, ngươi đừng quên trả ơn lại cho ta."

Đế Nhan Ca nhìn nhẫn ở trên tay.

"Ca ca, nhẫn của huynh đang ở đây."

"Cho ngươi, còn có cái này.... Đều cho ngươi hết." Nói xong Đế Nhan Ca gỡ trâm cài trên đầu xuống, đưa cho Lạc Tử Ngâm.

Đúng là phiền chết mà.

Sớm biết như vậy nàng đã phá hủy hết đan dược, thế thì bây giờ nàng đã trở về làm một bá tổng.

Lạc Tử Ngâm được sủng ái lại vừa lo sợ nhận lấy, sau đó hắn cài cây trâm lên đầu.

"Nhan ca, không nghĩ đến ngay cả ngươi sắp chết, còn đối tốt với hắn như vậy."

Tiêu Tuyệt ghen ghét nhìn hai người huynh đệ tình thâm.

"Ca ca...." Lạc Tử Ngâm lo lắng nhìn Đế Nhan Ca, "Ta không cần những thứ này, ta chỉ cần huynh khoẻ lên."

Đế Nhan Ca chỉ lắc đầu.

Nàng bây giờ quả thật rất tốt.

"Sư huynh, ngươi thật sự tưởng rằng ta sẽ cứu ngươi?"

Tiêu Tuyệt nói xong lời này, trong mắt Đế Nhan Ca đều là kích động.