Chương 79: Ký ức hỗn loạn

Hiện tại Đế Nhan Ca có cảm giác rất khó chịu.

Viên đan dược kia được lấy từ trong bí cảnh ra, không hổ là là đan dược thượng phẩm, rõ ràng nàng đã muốn chết, nhưng ai lại cố tình cứu sống nàng.

Đến khi nàng nghe được Tiêu Tuyệt nói, nàng khó khăn nhìn về phía hắn, bởi vì do quá kích động, cả người đều run rẩy.

Muốn mở miệng nói chuyện, nhưng mở miệng thì toàn là máu.

"Ca ca." Lạc Ngâm Ngâm chạy đến bên người Đế Nhan Ca, đau lòng nhìn nàng, cùng lúc mắng mỏ Tiêu Tuyệt, "Tiêu Tuyệt, ngươi đừng kí©h thí©ɧ ca ca nữa được không. Chỉ càn ngươi bằng lòng cứu ca ca, thì ta có thể đi tìm cái chết."

Đế Nhan Ca cực khổ không thể nói nên lời, trong lòng tức giận, tên này còn đoạt đi cơ hội chết của nàng, vì vậy nàng trừng mắt nhìn Lạc Tử Ngâm.

Nhưng mà, trong mắt của Tiêu Tuyệt lại là, hai người đó vì nhau, đều vì đối phương mà đi tìm cái chết.

Vì vậy sắc mặt của hắn lại càng lạnh lùng thêm.

"Lạc Tử Ngâm, ngươi đã khôi phục trí nhớ? Hơn nữa ngươi...."

Tiêu Tuyệt bắt lấy tay của Lạc Tử Ngâm, tư chất cùng với lúc trước là hoàn toàn khác nhau, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn Đế Nhan Ca, "Ngươi.... Ngươi thật sự vì hắn mà sửa lại tư chất?"

Lòng ghen ghét của Tiêu Tuyệt lại nổi lên, dựa vào cái gì hắn chịu khổ năm năm, vậy mà chỉ có Lạc Tử Ngâm lại được hắn quan tâm.

Hơn nữa Lạc Tử Ngâm đã mất trí nhớ thì thôi đi, nhưng vì cái gì hắn lại muốn khôi phục trí nhớ chứ?

"Lạc Tử Ngâm, ngươi sẽ bằng lòng vì hắn mà đi tìm cái chết chứ?"

"Chỉ cần ngươi có thể cứu ca ca, cái gì ta cũng đồng ý."

Lúc này có một bàn tay đầy máu bắt lấy góc áo của Tiêu Tuyệt.

Tiêu Tuyệt cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy ánh mắt vội vàng của Đế Nhan Ca đang nhìn hắn, giống như đang bảo hắn đừng gϊếŧ Lạc Tử Ngâm.

Sự tức giận của Tiêu Tuyệt lại nhiều thêm, nhìn ánh mắt của Đế Nhan Ca đang trầm xuống: "Sư huynh, Lạc Tử Ngâm chính là tiểu sư đệ của chúng ta, sao ta có thể gϊếŧ hắn chứ? Chỉ là từ nay về sau, ngươi ở trong lòng của hắn, là người hại chết sư phụ hắn kính trọng nhất, còn là kẻ thù của sư tỷ hắn yêu thương nhất, hắn sẽ hận ngươi thấu xương."

Đôi mắt Đế Nhan Ca khẽ động đậy, không nghĩ rằng Tịch Nhu vậy mà đã chết rồi, ông già kia cũng đã chết, nhưng sao Tịch Nhu lại chết chứ.

Lúc Lạc Tử Ngâm nghe những lời nói này, nghẹn họng và trăn trối nhìn về phía Tiêu Tuyệt: "Ngươi.... Ngươi phải ngươi muốn làm gì ta? Tiêu Tuyệt nếu ngươi làm chuyện không đúng đắn, sau này ta nhất định phải gϊếŧ chết ngươi."

Tiêu Tuyệt chỉ khinh thường mỉm cười, phất tay lên, đánh ngất Lạc Tử Ngâm.

Lúc đó hắn lấy ra từ túi không giận một khối ngọc thạch có năm màu ánh sáng.

Hắn ngồi xổm xuống cười, đưa ngọc thạch tiến đến gần trước mặt Đế Nhan Ca: "Sư huynh, ngươi nhìn đi thứ này cũng là ngươi cho ta. Đừng thấy nó bình thường không có gì đặc biệt, nhưng nó có thể tăng cường thần hồn, vừa có thể bóp méo trí nhớ trong đời của một người, thật là thích hợp cho Lạc Tử Ngâm mà."

Tiêu Tuyệt nhìn thấy Đế Nhan Ca lại kích động một lần nữa dùng cánh tay đầy máu bắt lấy góc áo của hắn, tâm tình đột nhiên lại có chút sung sướиɠ.

"Ngươi yên tâm, đợi ta thay đổi trí nhớ của hắn xong, sẽ đến lượt ngươi."

Nghe được những lời này, cuối cùng Đế Nhan Ca cũng đã yên tâm hơn nhiều.

Nhưng mà Tiêu Tuyệt hình như có bệnh phải không, hắn bóp méo trí nhớ để làm cái gì chứ?

Nhưng mà, nàng còn phải về nhà, chuyện khác, nàng không thể quản được nhiều như vậy.

Tiêu Tuyệt vừa dứt lời, trực tiếp hành động.

Một lúc lâu sau, khối ngọc thạch năm màu kia, dung hoà vào trong người của Lạc Tử Ngâm.

"Tiêu Tuyệt, thì ra chính là ngươi. Ta và ngươi không đội trời chung."

Ngoài màn sáng Lạc Tử Ngâm tay đang che ngực, khuôn mặt dữ tợn, trong ánh mắt phảng phất như một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, ánh mắt nhìn thẳng Tiêu Tuyệt trong màn sáng, hận không thể xông vào, băm Tiêu Tuyệt ra thành tám mảnh.

Nhưng mà trước đó, hắn còn phải làm một chuyện.

"Ta muốn cứu ca ca ra ngoài."

Lạc Tử Ngâm suy nghĩ hiện tại chỉ cần phá hủy kính Thiên Đạo đáng chết này.

Tuy rằng hắn biết, sau này Đế Nhan Ca đã phạm rất nhiều tội lỗi, nhưng sao có thể trách hắn như vậy, đã từng có một ca ca lương như vậy quan tâm đến hắn.

Hắn tin rằng nếu hắn trở về bên nàng, nàng nhất định sẽ quay đầu là bờ.

Nhưng mà, hắn đã cố gắng rất nhiều lần, ngay cả muốn dùng sức lực cũng không có.

........

Trong màn sáng Đế Nhan Ca chỉ còn lại một hơi, dùng hết sức lực, hối Tiêu Tuyệt một câu: "Tên Tiêu Tuyệt chó này.... Loại người như ngươi còn muốn gϊếŧ ta. Năm đó chính là ta đã cố ý ra tay gϊếŧ ngươi, để cướp được bảo bối ở trong bí cảnh."

Tuy rằng trạng thái của nàng bây giờ không tốt, nhưng chỉ cần nằng còn một hơi thở, ai biết lại có ai cứu sống tiếp?