Chương 70: Kiên nhẫn của tiểu gia ta cũng có hạn

Tiêu Tuyệt nhìn thấy thái độ cho qua loa của Đế Nhan Ca, thù hận lại càng sâu hơn.

Hắn đứng ở nơi đó, thái độ cứng cỏi: "Nhưng chuyện của năm đó, ta vẫn cứ muốn nghe về chuyện của năm đó."

"Năm đó, ý ngươi là chuyện xảy ra ở bên trong bí cảnh sao?"

Cuối cùng Đế Nhan Ca cũng nhớ đến, chuyện xảy ra trước khi gặp Kim Vũ.

Không phải chuyện ly gián nàng với Tiêu Tuyệt đấy chứ?

Cái này cũng không lớn lắm.

Dù sao thì tuyệt đối nàng sẽ không giải thích.

"Chuyện năm đó, ta không muốn nhắc lại, ta tìm Tử Ngâm có chút việc, ngươi tránh ra một chút."

"Nếu ta không muốn thì sao? Thế nào hả ngươi vẫn muốn gϊếŧ chết ta như năm đó sao?"

Tiêu Tuyệt biết rằng Đế Nhan Ca rất coi trọng đệ đệ này, cho nên xác định nàng tuyệt đối sẽ không ở trước mặt hắn mà ra tay.

Nhưng hắn lại càng không cam lòng, đến cuối cùng hắn có chỗ nào không bằng tên phế vật Lạc Tử Ngâm này?

Nàng có thể vì Lạc Tử Ngâm mà đi mạo hiểm, nhưng lại muốn gϊếŧ hắn?

"....."

Mặc dù biết rằng đối phương đang cố tình gây sự, nhưng Đế Nhan Ca vẫn bình thường không giải thích.

Chí ít theo ý của Tiêu Tuyệt, nàng thế mà lại xuống tay gϊếŧ hắn.

Bị nam chính hận, nàng cảm giác được con đường về nhà đã gần, cái chuyện tu vi Kim Đan cũng không quá khó để chấp nhận.

Thế là nàng lại nói cho rằng là đúng: "Ta không làm chuyện gì không thẹn với lòng."

"Hay cho một câu không thẹn với lòng."

Tiêu Tuyệt bị chọc tức đến mức suýt nữa gϊếŧ chết Đế Nhan Ca.

Về phần của Nguyên Trần và Tịch Nhu, đã bị khí thế của Tiêu Tuyệt doạ không dám lên tiếng.

Đang nghe những lời tức giận ở phía sau, lại càng không dám lên tiếng.

Nhất là Nguyên Trần, nghĩ đến những chuyện trong năm năm này, những chuyện hắn đã làm với Lạc Tử Ngâm, cả người không nhịn được mà run rẩy.

Rất nhanh, Tiêu Tuyệt liền lập tức bình tĩnh xuống, cố ý nói: "Không biết năm đó sư huynh ở bên trong bí cảnh đã lấy được bảo bối gì? Hay là chia cho bọn ta một ít đi."

"Có thể."

"Ấy." Nghe được lời của Đế Nhan Ca, điều này có chút ngoài ý muốn của Tiêu Tuyệt.

Nhưng Nguyên Trần đã quên mất nỗi sợ, nghe có bảo bối, trong mắt tràn đầy sự tham lam, về phần Tịch Nhu thì giống như là một người con dâu đứng một bên, chỉ là ngẫu nhiên liếc nhìn trộm Đế Nhan Ca và Tiêu Tuyệt.

Đế Nhan Ca mở nhẫn càn khôn ra, đem những thứ vô dụng đổ ra.

Một chiếc lạc thần thượng cổ, thì có thể có bao nhiêu bảo bối.

Có thể nói là rất nhiều, nhưng cân nhắc lại thì có nhiều thứ không thể lấy ra.

Nàng chỉ sợ khi lấy những thứ kia ra, ở Kiếm Tâm Tông này, không chừng ngày nào đó sẽ bị diệt môn.

Cho nên khi nàng lấy ra, ngoại trừ những thứ để dùng lên người Lạc Tử Ngâm, chỉ có những thứ Kim Đan đỉnh phong trở xuống mới có thể dùng.

Nhưng vật này đối với nàng mà nói, thì cũng có chút hứng thú nào.

"Các ngươi tùy tiện lựa chọn đi."

Mặc dù Tiêu Tuyệt có chút chấn kinh nhìn những thứ này, nhưng nhìn thấy ánh mắt tùy ý của Đế Nhan Ca, liền dùng ngón tay chỉ vào chỗ nàng đổ ra nói: "Những thứ này đều là rác rưởi, đều là những thứ ngươi không cần. Ngươi có thể lừa được bọn hắn, ngươi đừng nghĩ sẽ lừa được ta."

Đế Nhan Ca thấy ngón tay của Tiêu Tuyệt đang chỉ về phía của nàng, cái tính tình nhỏ nhen này, muốn nói gì cũng được.

"Tiêu Tuyệt, ngươi đừng có mà quá đáng. Tiểu gia ta đã nhiều lần nhường nhịn ngươi, kiên nhẫn của ta cũng có hạn."

.......

Đám người đang vây xem, không nhịn được mà mở miệng thảo luận.

"Không hổi là Yêu Đế, đến loại chuyện này còn không hiểu được, khó trách hai ma đầu này từ đầu đến cuối chém gϊếŧ lẫn nhau, đúng là rất đáng đời."

"Nhưng nàng lại ở trong bí cảnh năm năm nhận tra tấn, nghĩ đến bất kỳ người nào cũng sẽ không đứng lên đi được. Nghĩ lại thì Yêu Đế cũng có chút đáng thương."

"Xụyt, ngươi vậy mà đồng cảm với Yêu Đế, ngươi cũng không phải là Thanh Dương Đại Đế, cẩn thận ngày nào đó bị sự thù hận Yêu Đế của những người khác đánh chết."

NóI xong, người kia cẩn thận từng li từng tí nhìn Lạc Tử Ngâm, nhìn thấy Lạc Tử Ngâm không lo lắng, bọn hắn cũng yên tâm được một chút.

Ở trong đám đông Tiêu Tuyệt đang nhìn những chuyện xảy ra ở phía trước, trong lòng không khỏi đau nhức một trận, trong miệng lẩm bẩm nói: "Vì sao lúc trước ngươi lại không giải thích? Nếu như ngươi giải thích, thì sau này ta cũng sẽ không...."

Nhưng rất nhanh, hắn đã thu hồi lại những cảm xúc ở bên ngoài.

Một lần nữa lại oán hận trừng mắt nhìn Đế Nhan Ca đang nhắm mắt dưỡng thần ở trên thần toạ.

Đế Nhan Ca dường như cảm nhận được ai đó đang trừng mình....