Chương 69: Kiên nhẫn của tiểu gia ta cũng có hạn

Đế Nhan Ca bận rộn cả nửa ngày, chuẩn bị kỹ càng các vật liệu đã có trước, ở xa xa tại nơi ở của lão già Nguyên Trần phát hiện ở đó có một đạo khí tức Kim Đan.

NgườI tông chủ của nơi này mỗi ngày đều đang bế quan, căn bản sẽ không đi ra ngoài.

Vậy thì cũng chỉ có mỗi Tiêu Tuyệt.

Vấn đề ở đây là, Lạc Tử Ngâm bây giờ vẫn là một tên gà mờ.

Đế Nhan Ca trực tiếp ngự kiếm bay đến nơi ở của Nguyên Trần.

Cái phong cách và hình thức ra sân này của nàng, khiến Nguyên Trần và Tịch Nhu trợn mắt há mồm, còn Tiêu Tuyệt thì dùng đôi mắt quỷ quyệt gắt gao trừng mắt nhìn Đế Nhan Ca.

Thiên niên mang trên mình áo lam cẩm y, đai lưng ở bên hông khiến nàng lộ ra thân hình thon dài, khuôn mặt tuyệt mỹ, cặp mắt diễm lệ trong sạch và yên tĩnh nhưng lại lạnh nhạt, giống như có mị hoặc đang vây quanh, lại giống một nữ tử rất mê người.

Nàng từ trên trời bước xuống giống như một tiên nhân, xinh đẹp tuyệt trần, đẹp đến mức có chút không chân thực.

Sau khi Đế Nhan Ca đến, nhìn về phía hướng của Tiêu Tuyệt.

Tiêu Tuyệt đã đổi một bộ áo quần của tông môn màu lam sẫm, năm năm không gặp, thân hình càng ngày càng cao lớn, ngũ quan thâm thúy nhưng lại rất anh tuấn, đôi lông mày như là mang theo sự hung ác và nhan hiểm.

Mà hắn đang đứng một mình cùng với một đứa bé trai, hai người nhìn có chút gần gũi

Đứa bé trai gầy trơ ra cả xương, khuôn mặt gầy đến mức không thấy giống người bình thường, nhìn kỹ lại thì có vẻ không đủ khí huyết.

Nhưng khuôn mặt đứa bé trai rất sợ hãi, nhưng lại căm hận cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn trộm hắn.

Nếu không phải vì ánh mắt quen thuộc kia, Đế Nhan Ca còn không thể nhận ra hắn chính là Lạc Tử Ngâm.

Năm năm, theo lý thuyết, Lạc Tử Ngâm đã được mười ba tuổi, ở thời cổ đại này thì đã có thể kết hôn, nhưng hắn bây giờ nhìn giống như là một đứa trẻ chỉ mới mười tuổi.

Nhớ năm đó, Lạc Tử Ngâm là một tiểu bánh bao nhỏ trắng trắng mềm mềm, không nghĩ đến bây giờ lại xanh xao như vậy, quá thảm rồi, khiến cho nàng cảm thấy có chút áy náy.

Dù sao cũng chính nàng đã dẫn hắn đến đây, hơn nữa lúc trước mẫu thân của Lạc Tử Ngâm nhắc nhở nàng đi tìm người kia, nàng căn bản chưa hề đi tìm.

Vì để có thể về nhà, nàng căn bản không để tâm tư của hắn để vào trong lòng.

"Tử Ngâm?"

Đế Nhan Ca lòng có chút chua xót gọi hắn một tiếng.

Lạc Tử Ngâm ngoại trừ có chút sợ hãi nhìn nàng, còn lại thì toàn là căm hận đối với nàng.

Dù sao trước đó mỗi lúc Nguyên Trần đánh hắn, trong miệng lúc nào cũng gọi tên Nhan Ca này.

Cho nên mặc dù Đế Nhan Ca đang đứng bên ngoài với Nguyên Trần, Lạc Tử Ngâm sợ nhất chính là hắn.

Thế là khuôn mặt hắn đáng thương trốn sau lưng Tiêu Tuyệt.

"Sư huynh, đã nhiều năm không gặp, từ khi chia tay đến giờ ngươi vẫn sống ổn chứ?"

Tiêu Tuyệt đứng chắn trước người Lạc Tử Ngâm, nhìn về phía Đế Nhan Ca đôi mắt tràn đầy sự đau khổ.

Hắn phát hiện tu vi của mình nhiều năm khổ luyện, nhưng khi đứng trước mặt Đế Nhan Ca, chẳng phải ở lúc nào, tâm tình của hắn rõ ràng đã sụp xuống.

Hắn nhìn thấy, nhất định nàng ở trong bí cảnh đã lấy được bảo bối nào đó, nếu không phải như vậy sao tu vi của nàng lại có thể cao lên như vậy.

Trong lúc nhất thời, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Đế Nhan Ca.

Lạc Tử Ngâm ở bên ngoài màn sáng, tức giận tới mức giơ chân lên: "Ghê tởm, cái tên Tiêu Tuyệt đáng chết này, nhất định là hắn có ý định châm ngòi chia rẽ quan hệ của ta và ca ca. Người ở trong đó tuyệt đối không phải là ta."

Về phần những người khác, giống như đang xem kịch vui, cùng nhau nhìn Tiêu Tuyệt và Đế Nhan Ca chó cắn chó.

.......

Mặc dù ở bên trong lời nói của Tiêu Tuyệt lộ ra sự âm dương quái khí, nhưng Đế Nhan Ca vẫn thoải mái đáp lại: "Năm năm này ngươi đã đi đâu? Ta nghe nói ngươi vừa mới trở về."

"Nhận được sự giúp đỡ của sư huynh, năm năm này, ta sống rất rốt!"

Tuy lời nói như thế, nhưng bên trong lời của Tiêu Tuyệt, lại có chút bộ dáng không tốt đẹp.

Đế Nhan Ca thấy vậy, cũng nói cho qua loa: "Ngươi sống tốt là được rồi."

Tiêu Tuyệt đột nhiên chuyển lời nói: "Đã năm năm, sư huynh gặp lại ta, không có gì muốn nói sao?"

"Không có gì để nói."

Đế Nhan Ca chỉ xấu hổ cười cười.

Bọn hắn vốn dĩ không thân nhau, chỉ là cùng tu luyện một chút, liền nhảy qua năm năm sau, thật sự không có gì để nói.

Nhưng những người khác lại nghĩ rằng, Đế Nhan Ca chính là không muốn nhớ lại những kí ức năm năm chịu đau khổ, bọn họ ở đây đều hiểu.