Phịch một tiếng.
Đế Nhan Ca tức giận đến mức nàng đập lên thần tọa phát ra âm thanh vang động khắp trời:
"Nói hươu nói vượn cái gì đấy, ta cùng cái tên Tiêu Tuyệt kia sao có thể có cái gì tình?"
Mặc dù nàng xác thực là mang trên mình gương mặt tuấn mỹ xuất trần, gây vô số ái mộ của nhiều người, nhưng nàng cùng cái tên Tiêu Tuyệt này từ khi vừa mới bắt đầu liền cảm thấy ngứa mắt lẫn nhau, nơi nào có cái gì gọi là tình cảm?
Bộ bệnh nặng quá, mặt mày đù đờ rồi hay sao mà nhìn ra thế hay vậy!
Vấn đề là còn thường xuyên có người hiểu lầm, bây giờ nghĩ lại, vẫn là đầy bụng tức giận.
Người vừa nói kia nghe thấy vậy liền lập tức ủy khuất ba ba, có chút sợ hãi:
"Đế Tôn, ta. . . Ta không nói ngài cùng Ma Tôn có ái tình, ta là chỉ là nói các người cùng có tình với một tiên tử. . ."
Nói lên việc này, Đế Nhan Ca rốt cục nhớ lại rồi.
Lúc trước Tiêu Tuyệt nghĩ muốn lập hậu cung, thế là vì tìm đường chết, nàng liền đem đối phương quay đầu không cho vào hậu cung của hắn, dự định chọc giận hắn đồng thời cũng thuận tiện làm chuyện tốt, cuối cùng hậu cung hậu kiếc gì không biết nhưng, không biết ai ác nhân vậy mà đồn đại nàng cùng hắn có một chân, mẹ nó một chân là một chân thế nào được, có muốn hủy thanh danh của nàng cũng đừng chơi ác như thế chứ.
Đương nhiên mẹ nó, còn có tuyệt hơn nữa là.
Nói nàng chỉ cần là dáng dấp đẹp mắt, vô luận nam nữ, đều không buông tha. Nàng ăn tạp như vậy hồi nào???
Đám đông mới yên bình được một chút lập lúc là làng cả lên.
Mà Đế Nhan Ca lần nữa cảm nhận được lại là ánh mắt thăm dò lần trước.
Nàng tức giận trừng mắt về phía đó, rốt cục vẫn là tỉnh táo lại.
Không phải liền chỉ là lời đồn thôi sao, nàng đều muốn tìm chết mà thôi, còn tức giận làm cái gì cái gì kia chứ, mẹ nó lại đây bà đây sẵn sàng về đất mẹ rồi….
Cao tầng của Kiếm Tâm Tông , khi biết lại có hai người muốn đi vào Mộ Kiếm chịu chết về sau, đối với cái thiếu niên này phi thường để tâm, dù sao bí mật của Mộ Kiếm, bọn hắn vẫn là không cam lòng từ bỏ.
Thế là lúc này liền phái tới một trưởng lão xem xét tình hình.
"Sư phụ, là sư phụ." Lạc Tử Ngâm nhìn xem màn sáng bên trong Kiếm Tâm Tông phái tới trưởng lão đến xem, kích động nói.
Sư phụ của y Nguyên Trần chân nhân đối với y ân trọng như núi, cho dù y là phế linh căn, nhưng vẫn như cũ thu y làm đồ đệ, kiên nhẫn dạy bảo y.
Nếu không phải có ông ấy, y cũng sẽ không có thành tựu hiện tại, nhưng chính là một người tốt như thế, vậy mà lại bị Đế Nhan Ca tàn nhẫn sát hại.
Mà lúc này Vô Trần chân nhân, chính là dùng thái độ đang xem chuyện hài hước, nhìn xem hài người Đế Nhan Ca cùng Tiêu Tuyệt.
"Tiểu tử, hai người các ngươi đều không tệ, chỉ cần các ngươi có thể từ Mộ Kiếm mang một thanh kiếm ra, các ngươi chính là đồ đệ của ta."
Đương nhiên lời này cũng liền nói một chút, hai cái phế vật này tuyệt đối không có khả năng từ Mộ Kiếm toàn mạng trở về.
Nếu không phải vì dò xét xem bí mật bên trong Mộ Kiếm, hắn cũng căn bản liền sẽ không xuất hiện ở nơi đây.
Tiêu Tuyệt nhìn xem Vô Trần chân nhân, nghiêm túc nhẹ gật đầu, mà Đế Nhan Ca thì là nói lời kinh người.
"Ta không muốn làm đồ đệ ông. Nếu như ta có thể trở về, ta hi vọng ông có thể thu đệ đệ ta làm đồ đệ."
"Đệ đệ của ngươi?"
Vô Trần chân nhân nghi ngờ nhìn về phía hài đồng đứng bên cạnh Đế Nhân Ca, trong mắt đều là chán ghét, trong lời nói càng là khinh thường,
"Tạp linh căn, phế huyết mạch, liền hắn cũng xứng làm đồ đệ của ta."
Màn sáng bên ngoài Lạc Tử Ngâm dùng ánh mắt không thể tin nhìn xem Vô Trần chân nhân.
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng."
Mặc dù y đã đoán được, sư phụ của y rất có thể là Đế Nhan Ca cầu tới, nhưng y vẫn như cũ không thể nào tiếp thu được, y lại một lần thiếu nợ hắn.
Mà lại. . . Lạc Tử Ngâm cực kỳ bi thương mà nhìn xem màn sáng bên trong Vô Trần chân nhân.
Kia là người y kính trọng như phụ thân a, làm sao lại có thể như thế này
Ông ấy là như thế hòa ái dễ gần, đem y chiếu cố chi tiết cũng không bỏ sót, làm sao có thể dùng ánh mắt nhìn con kiến hôi nhìn y cơ chứ.