Chương 15: Nam Chính

Nơi này cũng dần hình thành cửa ải khó quá của Kiếm Tâm Tông đặt tên là Mộ Kiếm, dùng cho cơ hội cứu vớt những ai không vượt qua cửa ải trước, nói thẳng ra là làm tăng uy tính mức độ danh vọng của tông môn, nhưng ai ai cũng biết, người bình thường mà đi vào đó,không chết thì cũng sắp chết, không nữa thì cũng thân mang thương tích điên điên dại dại.

Chúng chư tiên ngoài màn sáng thấy vậy đều mặt mày đầy khinh bỉ đứng ngoài bình luận.

"Đế Nhan Ca ngay cả tư chất cũng chỉ là phàm phẩm, liền muốn đi xông vào Mộ Kiếm , hắn quả nhiên từ nhỏ đã không phải dạng tầm thường gì".

"Cái này. . . Thanh Dương Đại Đế lần này không thể vào được Kiếm Tâm Tông. Hắn ta nếu là đi vào được Kiếm Tâm Tông, Thanh Dương Đại Đế phải làm sao bây giờ? Đáng thương cho Thanh Dương Đại Đế, đoán chừng là sẽ bị hắn vứt bỏ mất."

" Nhưng trước đó không phải hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức để cứu Thành Dương Đại Đế sao, bây giờ làm sao lại bỏ rơi được, đây cũng không phải tông môn lớn gì, với tiềm lực của hắn làm sao chấp nhận dừng lại đây được."

" Ngươi đây là đang phê nào? Ngươi đang bênh vực Yêu Đế đấy sao? Loại người tàn bạo như thế làm sao có ý nghĩ thiện lương ở trong đầu!"

"Đế Nhan Ca quả nhiên từ nhỏ đã không phải loại người tốt đẹp gì?"

" Đúng là yêu đế, quá khứ cũng chẳng tốt đẹp gì!".

"Các ngươi tất cả đều câm miệng lại. " Lạc Tử Ngâm thực sự nghe không vô nữa rồi.

Mặc dù bây giờ Đế Nhan Ca xác thực khởi không phải loại tốt lành gì, nhưng ít ra khi đó hắn trong mắt trong lòng tất cả đều là muốn tốt cho y, hắn lần này đi xông vào Mộ Kiếm ,y luôn cảm thấy lần này cũng là bởi vì y.

Lạc Tử Ngâm trong lòng càng ngày càng bất an, y luôn cảm giác rằng lần này khi quá khứ tiếp tục vén,y sẽ bị mất khống chế trước cảnh tượng mà y sẽ thấy trong tương lại, nhưng lại không thể không nhìn,y nhất định phải biết rõ ràng, đến cùng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Y muốn biết, trí nhớ của trong đầu y, vì sao lại cùng Đế Nhan Ca không giống nhau.

. . .

Lúc này, bên trong màn sáng truyền đến một âm thanh chói tai kinh hô lên:

"Không, không có khả năng, ta làm sao có thể là phế linh căn. Ta phải vào Kiếm Tâm Tông. Van cầu các người thu ta làm đồ đệ."

Đệ tử Kiếm Tâm Tông khinh bỉ nhìn thiếu niên có chút chật vật trước mắt, đồng thời chỉ vào Đế Nhan Ca nói:

"Phế linh căn còn nghỉ viễn vòng muốn tiến vào Kiếm Tâm Tông ta. Ngươi có thể học theo tiểu tử này cũng tiến vào Mộ Kiếm, chỉ cần ngươi có thể còn sống sót ra ngoài, từ trong mộ kiếm lấy được một thanh kiếm bước ra ngoài mà vẫn toàn mạng, ngươi chính là đệ tử thân truyền của trưởng lão Kiếm Tâm Tông ta."

"Mộ Kiếm? Ta đi."

Thiếu niên quay đầu nhìn sang, một chút liền có thể lập tức nhìn thấy một thiếu niên chói mắt đúng giữa đám người, khi nhìn rõ mặt của nàng về sau, trong lòng không khỏi vì gương mặt đó cảm thấy nàng phi thường không vừa mắt.

Mà Đế Nhan Ca cũng nhìn thấy hắn.

Đối phương đại khái khoảng chừng mười hai tuổi, thân mang cẩm y màu đen chút rách rưới, mái tóc toàn bộ đều được buộc lên,nhưng vẫn bị xỉa ra có mấy túm có chút lộn xộn, nhưng dáng người thẳng tắp, ngũ quan tuấn lãng, mặc dù còn chưa nẩy nở, cũng đã có một chút phòng quang khó che giấu được.

Hào quang này nhìn phát cỡ nào mà không phải nam chính Tiêu Tuyệt, nàng trồng cây chuối luôn tại chỗ cho xem.

Nàng hướng về phía hắn mỉm cười, mang theo sự khıêυ khí©h cùng ngạo mạn.

Lại đây, nào lại đây nào đâm ta một phát xem nào.

"Hừ."

Tiêu Tuyệt khinh bỉ cười mỉa nhìn nàng.

Muốn làm hắn vui lòng, để hắn ở bên trong mộ kiếm chiếu cố nàng,nằm mơ cũng không có khả năng trở thành sự thật đâu.

. . .

Bên ngoài màn sáng, chúng chư tiên đang vây xem nhịn không được mở miệng.

"Cái này. . . Mới lần đầu gặp mặt liền mắt đi mày lại, quả nhiên đúng là một đôi ma đầu, đều không phải là thứ gì tốt lành."

"Đúng rồi, các ngươi biết vì cái gì Đế Nhan Ca muốn đem Tiêu Tuyệt trấn áp tại Hoang Cổ chi địa không? Rõ ràng hai tên này đều là ma đầu, không phải hẳn là phải cùng hướng chí hướng sao, hợp lại cùng một chỗ đúng là tai họa thế gian luôn đấy? Nếu như hai tên yêu nghiệt này cùng nhau hợp tác chỉ sợ sinh linh đồ thán không biết nhiều đến mức nào, chỗ dù chúng ta hợp lại chưa chắc đã thắng được hắn.

"Cái này. . . Mặc dù cả hai đều không phải dạng tốt đẹp gì, nhưng sự kiên cường trong tương lai thì khó mà bì kịp."

"Kỳ thật ta biết, việc này nghe nói là vì tình. . ."