Chương 2: Bắt lấy cặρ √υ' trắng

Không biết nương tử muốn tìm vị lang quân nào?" Chưởng quầy cười rạng rỡ rót chén trà cho Chân Châu.

Chân Châu trước kia nghe ngóng, Từ Lăng cùng vài sĩ tử đều ở phòng thượng lưu tầng một phía Bắc, nghe nói bên trong còn có vài Lại bộ, Hình bộ đại nhân.

Lần này sĩ tử chỉ có Từ Lăng phong thái xuất chúng, Lại bộ vì đứng đầu lục bộ nên yêu cầu quan viên phải có tư lịch ( tư cách và lý lịch), phần lớn đều là các lão già họm hẹm nhậm chức. Còn như Hình bộ, không phải nhốt người thì là thẩm tra, đều là sát tinh mặt lạnh.

Chân Châu nghĩ rằng lời không thể nói quá rõ, không thể biểu hiện mình có bao nhiêu đói khát muốn ngủ cùng tân trạng nguyên, sẽ mất đi hình tượng.

Nàng ho nhẹ một tiếng, không rõ ràng nói: " Cái gian phòng tận cùng phía Bắc kia, vị lang quân đẹp nhất ở đó."

Đến Sướиɠ Hoan Lâu tìm lang quân, vừa không phải vợ không phải thϊếp, đương nhiên là muốn một trận mây mưa giao hoan.

Chưởng quầy ở chốn phong nguyệt trải qua việc đời, cười rạng rỡ, nheo mắt lại nói: "Nương tử thật sự là ánh mắt rất tốt." Vị kia nhìn tính tình hơi lạnh nhạt, nhưng tướng mạo cùng tư thái nhìn chung ở Trường An cũng không có mấy người có thể sánh được.

Chân Châu nghe vậy tất nhiên là mừng rỡ, cắn răng, cùng Thúy Nha móc ra hết năm thỏi vàng đưa cho chưởng quầy.

"Hạ dược, chuẩn bị gian phòng tốt nhất."

Chưởng quầy cười híp mắt nhận lấy, việc này cũng không phải làm lần đầu.

Nữ tử Đại Ngụy cởi mở hào phóng, thường có nương tử quý tộc vừa ý lang quân nào liền đến Sướиɠ Hoan Lâu sẽ có tất cả biện pháp, chưởng quầy chắc chắn nghĩ cách để cho họ đạt được ước muốn.

Chuyện này nam tử cũng không thiệt thòi, cũng chưa từng gặp lang quân nào mất đi trong sạch lại kêu trời trách đất. Cũng có không ít người ăn trong xương tủy mới biết liếʍ nó cũng ngon, một khi tham hoan được vui vẻ còn tới nghe ngóng chỗ ở nương tử thân gia muốn cùng nhau lâu dài.

Chân Châu nhìn chưởng quầy vui vẻ đong đưa lắc mông rời đi.

Vì ngủ với nam nhân nên nàng dốc hết vốn liếng, chỉ mong Từ Lăng không làm cho nàng thất vọng mới tốt.

——

Vì kỷ niệm lần thứ nhất dâng tặng sự trong trắng, Chân Châu ở bên trong thùng nước thơm tắm đến trắng tinh, lại cẩn thận lau son phấn cao thơm, ăn mặc kiều mị rực rỡ, làm cho gió thơm cũng ập vào mũi.

Nghe nói lần thứ nhất sẽ có chút đau, cái này Chân Châu cũng không sợ. Nhớ năm đó lúc nàng trộm gà con nhà khác, bị chó săn của chủ nhà cắn vào mông một cái, đau đến nàng nhe răng trợn mắt gào khóc, đều cưỡng ép nhịn xuống.

Phá thân có thể coi như bị chó cắn đến đau.

Nghĩ lại huyệt thịt non mềm sắp bị đâm vào, Chân Châu lại gọi Thúy Nha tìm tới hai vò Trúc Diệp Thanh, rút nút bịt ra, ừng ực một hơi uống hết

Rượu mạnh như lửa, cay cay chảy qua cổ họng, nhưng Chân Châu từ nhỏ đã uống quen, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly, men say hưng phấn.

Đúng lúc gã sai vặt tới truyền lời, nói là việc đã an bài thỏa đáng, vị đại nhân kia uống rượu say, đã uống thuốc vào, lúc này đoán chừng trong phòng khó chịu gấp gáp.

"Đại nhân?" Chân châu loạng chà loạng choạng mà chống thân thể lên, lớn miệng hỏi.

Gã sai vặt kia gặp nương tử mỹ mạo say đến lợi hại, bên dưới áo lụa ôm sát, thân thể tuyết trắng mềm mại như ẩn như hiện, gã sai vặt cúi đầu không dám nhìn, chỉ vội vàng nói : "Phải" .

Chân Châu có chút mơ hồ, Từ Lăng không phải vừa được khâm điểm thành Trạng Nguyên, nghe nói Hoàng đế cố ý cho hắn lấy danh Trạng Nguyên vào Hàn Lâm Viện làm Thất Phẩm Biên Tu, nhưng ý chỉ còn chưa đưa xuống, Từ Lăng không phải chưa nhậm chức sao?

Sao lại xưng đại nhân?

Nghĩ tới những nơi phong nguyệt thế này hạ nhân đã quen nịnh nọt, Chân Châu không kiên nhẫn phất phất tay, kêu Thúy Nha đỡ nàng đi chuẩn bị "làm việc" sương phòng.

"Kẹt kẹt" một tiếng đẩy cửa ra, Thúy Nha do dự kêu lên: "Nương tử, có muốn Thúy Nha đi cùng không?"

"Ngươi vẫn chưa yên tâm ta?" Chân Châu tùy tiện vỗ bả vai Thúy Nha hai cái, khoa tay múa chân, cười tủm tỉm nói: " Nương tử nhà ngươi có công phu, Từ Lăng kia thân thể nhỏ bé trí thức, ta chỉ lo lắng hắn đêm nay chịu không nổi ta."

Đẩy Thúy Nha, nàng làm bộ vào phòng khép cửa, trong miệng cười hì hì lấy đuổi người: "Đi mau đi mau, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, đừng chậm trễ giúp nương tử ta, kiếm chỗ nào mát mẻ ngồi đi."

Sắc mặt Thúy Nha lờ mờ, ở bên trong vườn hoa tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống.

Trong phòng đèn đuốc lờ mờ, hương thơm nghi ngút, hun cả một phòng đều thơm dịu ngọt ngào.

Phù dung trong màn lụa, mơ hồ thấy một người, thân hình cao gầy, eo thon chân dài, còn mặc một bộ y phụ đỏ thắm, da trắng như ngọc.

Chân Châu sờ sờ cằm, hài lòng gật đầu.

Không hổ là tình làng của cả thành Trường An, cách thật xa như thế cũng có thể nhìn ra được đây là cực phẩm.

Chân Châu cởi sa y chầm chậm ung dung đi đến bên giường, người kia nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu lại.

Thanh niên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mi dài mắt đen, mũi cao môi mỏng, nhưng lúc này cằm hắn căng cứng, ánh mắt sắc bén, lộ ra chút lạnh thấu xương như băng hàn.

Chân Châu rùng mình một cái, ổn định tinh thần tập trung nhìn vào, là một khuôn mặt lạ lẫm lại quen thuộc.

Ánh mắt hướng xuống, hắn lại mặc bộ y phục màu đỏ, cái này rõ ràng là quan phục từ Nhị Phẩm Hình Bộ Thị Lang của Đại Ngụy!

Oan gia ngõ hẹp, không biết là nàng đi nhầm phòng hay là hai tên ngốc kia nhận lầm người, Chân Châu co cẳng muốn chạy, vừa mới di chuyển lại bị nam nhân ở phía sau giữ chặt cánh tay.

Một tay hắn từ dưới nách nàng xuyên qua, vững vàng bắt lấy... cái vυ" trắng như tuyết của nàng.