Chương 1: Muốn Ngủ Cùng Trạng Nguyên

Đại Ngụy năm Văn Đế thứ mười sáu, mùa xuân đã có danh sách thi đỗ Trạng Nguyên, một đám tân khoa sĩ tử tiến vào tửu lầu nổi danh ở Trường An - Sướиɠ Hoan Lâu uống rượu ăn mừng

Sướиɠ Hoan Lâu, lâu như kỳ danh, rượu uống bao say, mỹ nhân bao nghiện.

Người đương thời yêu rượu, nhưng Hoàng đế thiết yến không dám say như chết, mỗi lần chỉ dám uống hai hớp.

Đợi yến hội xong, các sĩ tử mời các vị quan lớn lên lầu kính rượu, tốp năm tốp ba đi lên lầu nâng cốc nói chuyện phiếm.

Thông qua khoa cử, thi đậu tiến sĩ chỉ là bước đầu tiên bước vào quan trường, nếu muốn một vận làm quan thông suốt, còn phải được quyền quý chỉ điểm đề bạt.

Tân khoa Trạng Nguyên năm nay - Từ Lăng là thư sinh nghèo đến từ nông thôn vùng Lĩnh Nam, nhưng người nghèo chí dài, mười năm học hành gian khổ, từ thôn quê xa xôi đi một chặng đường dài, được tuyển vào danh sách ở Kim Loan điện đến đỗ Trạng Nguyên.

Còn ngày thường tướng mạo thanh phong lãng nguyệt rất đẹp, ở Trường An không ít gia tộc quyền thế muốn chọn hắn làm con rể.

Bất đắc vị Trạng Nguyên này lại thanh cao, khéo léo từ chối từng người một, nói là hiện nay không muốn dính vào nhi nữ tình trường, một lòng tập trung vào sự nghiệp.

Làm cho vô số tiểu nương tử nhặt khăn gạt lệ.

Phủ Trấn Nam tướng quân Chân nương tử là một người nóng tính và ngông cuồng, cũng xem trọng trạng nguyên, thổ lộ mấy lần đều bị Từ Lăng cự tuyệt.

Làm cho Chân Châu lửa giận càng lớn, chỉ hận không thể lập tức đem hắn "Giải quyết tại chỗ" .

Chân Châu từ nhỏ ở bắc địa Nhạn Môn lớn lên, người phương bắc hào phóng không bị trói buộc, thường nghe các phu nhân vui đùa:

"Đối với lang quân, coi trọng thì theo đuổi, đuổi không kịp thì tấn công mạnh mẽ, mạnh mẽ không được thì hạ thuốc, trở mặt thì vẽ xuân cung đồ, cùng lắm thì đi vào ngục, dù sao cũng được thoải mái trước."

Thế nào là phương pháp thoải mái, Chân Châu cũng không biết. Nói đến thật mất mặt, qua tuổi cập kê một năm đến nay vẫn là tấm thân xử nữ.

Những cô nương thân thiết với nàng đều đã ngủ cùng hai lang quân, thường xuyên nói về tình cảnh hương diễm trong màn, nghe được Chân Châu vừa thẹn lại vừa thèm.

Hiện nay thế đạo cởi mở, nam nữ không ai giữ gìn, không chỉ có tình cảm lưu luyến tự do, nếu có nhìn vừa ý lang quân nương tử nào, động tình giao hoan cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là Chân Châu trời sinh tính ngang bướng, không chịu hạn chế bởi Nhạn Môn biên quan, nàng lại càng lộng hành làm bậy.

Chân mẫu tính tình yếu đuối không quản nàng nổi. Chân phụ có chức vụ là Nhâm Tướng quân, ngày thường bận rộn quân vụ, đối với nữ nhi quản giáo hời hợt.

Một tiểu nương tử như hoa như ngọc bị hai người thả rông như là con khỉ thô lỗ ngang ngược.

Chân phụ vì bù đắp khuyết điểm, bốn năm trước khi Văn Đế triệu về Trường An liền đem Chân Châu phần lớn nhốt ở trong phủ, mời các giáo tập, sư phó đến dạy dỗ học tập cho đến khi có một chút bộ dáng Trường An thục nữ đoan trang, mới miễn cưỡng thả nàng ra.

Không phải Chân Châu không muốn lang quân, thực sự có lòng mà không đủ lực.

Mỗi lần đi ra ngoài phụ thân nàng đều phái mấy đại thị vệ cao lớn đi theo, công phu mèo quào của nàng không đánh lại bọn họ, chỉ đi tản bộ trên đường làm sao có thể tìm được người “xuân phong nhất độ”, hưởng thụ “tiêu hồn thực cốt”.

( xuân phong nhất độ: làʍ t̠ìиɦ; tiêu hồn thực cốt: cảm giác sung sướиɠ mãn nguyện khi hoan ái)

Cũng may nàng tuổi đã tròn mười sáu, cũng đến thời điểm nên tìm một vị hôn phu. Hôm nay xuân khuê yết bảng, phụ thân đặc biệt đồng ý thả nàng đi gặp gỡ tài tử ôn hòa, tìm một lang quân như ý.

Bất quá chân châu không muốn gả đi, nàng chỉ muốn trải nghiệm một chút việc nam nữ giao hoan như lời các hảo hữu, thử một chút xem có thoải mái đến như vậy như lời đồn hay không.

Ngẫm lại thật hưng phấn, Từ Lăng là tên Trạng Nguyên mà nàng muốn ngủ cùng.

Vừa bước chân vào Sướиɠ Hoan Lâu, đã bị cô nương diễm lệ với giọng nói the thé đón tiếp: "Tiểu nương tử, mời cô nương lên lầu hai, gần đây mới tới mấy người, thân thể còn sạch sẽ..."

Chân Châu khoát tay, liếc sang Thúy Nha một cái.

Thúy Nha hiểu ý, từ trong tay áo lấy ra một thỏi vàng óng ánh, nhỏ giọng nói: "Chưởng quầy, nương tử muốn tìm một người, xin ngài hãy tạo điều kiện."

Sướиɠ Hoan Lâu tổng cộng có ba lầu, lầu một phấn hồng giai lệ, phụng dưỡng khách nam, lầu hai nam tử thanh tú, hầu hạ phụ nhân, lầu ba thì là chiêu đãi triều đình quý khách, người bình thường không được ra vào.

Chưởng quầy mặt mày hớn hở, ánh mắt sáng lên, nhưng trong lòng lại do dự một lúc, đêm nay lầu một chiếm đa số là các sĩ tử, nhưng quan viên cũng không ít, chỉ sợ đắc tội quý nhân.

Chân Châu lấy tay áo che trán, vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt, chịu đựng đau lòng kêu Thúy Nha bỏ thêm hai thỏi vàng.

Chưởng quầy gặp hai chủ tớ ra tay hào phóng, lại tiểu nương tử này lại thực sự xinh đẹp, da trắng hơn tuyết, mặt mày kiều diễm, đôi mắt long lanh khẽ đảo, so với cô nương trong tửu lâu càng rung động lòng người hơn.

Có lẽ là thiên kim quý tộc nhà ai.

Chưởng quầy lúc này cũng không còn nhăn nhó, dẫn Chân Châu và Thúy Nha vào trong phòng nói chuyện.