Diệp Chu: “...Không sao đâu. Dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua rồi. Đúng rồi, tớ nghe nói rằng gia đình cậu đã phá sản, khách sạn bị niêm phong phải đóng cửa, có nghiêm trọng lắm không, chúng ta là bạn học nhiều năm như vậy rồi, hay là bọn tớ hợp lực gây quỹ để giúp cậu giảm bớt gánh nặng nhé, mỗi người một ít, tuy không đủ để cậu mở khách sạn, nhưng sinh hoạt phí thì không thành vấn đề, không đến mức để đại tiểu thư phải ra ngoài ăn xin.”
“Không cần.” Tề Mãn Nguyệt đang muốn mở miệng giải thích, Lạc Nhiên ở bên cạnh thân thiết khoác tay cô nói: “Mãn Nguyệt không cần chúng ta góp sức hùn quỹ đâu, hiện tại cậu ấy có tiền rồi, cậu ấy đã kết hôn đối phương còn rất giàu có, mặc dù tuổi tác hơi lớn một chút, nhưng không sao, lớn tuổi sẽ thương người nha.”
Tề Mãn Nguyệt: "..."
Nghe vậy, những người có mặt lần lượt nhìn qua.
Bây giờ bắt đầu tám chuyện rồi.
Điện thoại di động của Tề Mãn Nguyệt reo lên, Chu Hi gửi cho cô một tin nhắn, nói đã đứng ở cửa trên tầng bốn.
Cô vốn muốn giải thích vài câu, nhưng cô không quen để người ta đợi, những bạn học này cũng không định thật sự có quan hệ với cô, bọn họ chỉ là xem trò cười mà thôi.
Về phần kết hôn với đàn ông lớn tuổi, đến lúc đó khi truyền đến tai Chu Hi, người sốt ruột sẽ là anh.
Tề Mãn Nguyệt viện cớ với Lạc Nhiên: "Tôi đi vệ sinh trước cái đã."
Mọi người đều nhiều chuyện như thế, nếu cô nói muốn đi trước, bọn họ chắc chắn sẽ không để cô đi, không bằng nói đi vệ sinh trước, đợi một lúc rồi mới đi.
Lạc Nhiên chỉ đường cho cô, “Ra ngoài rẽ phải.”
Sau khi đợi Tề Mãn Nguyệt rời đi, mọi người bàn tán xôn xao hỏi Lạc Nhiên: “Lạc Nhiên, ban nãy những điều cậu nói là thật hay giả đấy? Tề Mãn Nguyệt thực sự kết hôn với một ông già à, không phải đấy chứ?”
Lạc Nhiên gật đầu chắc chắn.
Các bạn học nghe vậy liền thổn thức, có một bạn nam lên tiếng: “Sa đoạ quá rồi. Với điều kiện bên ngoài tốt như vậy của cậu ấy muốn gả cho người đàn ông nào mà chả được. Vậy mà lại kết hôn với một ông già, nếu cậu ấy sớm đến tìm và nói muốn kết hôn với tôi, tôi sẵn sàng đồng ý.”
Người đàn ông khác phụ hoạ theo, cũng bày ra vẻ đáng tiếc như thế: “Đúng vậy, tuy rằng tính tình Tề Mãn Nguyệt lạnh lùng, nhưng người ta lại cực kỳ xinh đẹp. Mặc dù cô ấy là một mỹ nhân băng giá, nhưng nếu cô ấy nguyện ý gả cho tôi, tôi cũng không quan tâm đến điều đó đâu. Tiếc là bây giờ cô ấy lại lấy một ông già.” Nói xong, mọi người cười ầm lên.
…
Sau khi Tề Mãn Nguyệt ra ngoài, cô đi lên tầng bốn, khi cô lên đến nơi cô đã thấy Chu Hi đang đứng đợi mình rồi.
Nhìn anh có vẻ như đến đây sau khi tan sở.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau rồi cùng nhau đi vào.
Tề Mãn Nguyệt đi đến trước mặt anh, giải thích với anh: “Chắc đây là một nơi để chơi trò chơi để thúc đẩy tình cảm, tôi chỉ nghĩ rằng chúng ta dù sao cũng đã làm những điều thân mật rồi, nhưng vẫn còn hơi xa lạ, vì vậy tôi muốn cải thiện quan hệ, anh không để ý chứ.”
Chu Hi: "Không đâu.”