Chương 14.2: Tham quan căn phòng tình thú

Dù sao trước kia chính Tề Mãn Nguyệt là người không phản ứng với bọn họ trước.

Thấy mình đã đạt được hiệu quả, Lạc Nhiên kéo Tề Mãn Nguyệt vào nói: “Có lẽ là không quen, dù sao cũng lâu rồi không gặp, vào trong ngồi đi, cậu muốn uống gì tớ gọi cho cậu.”

Tề Mãn Nguyệt tìm một chỗ trống ngồi xuống, "Sao cũng được."

Lạc Nhiên gọi cho cô một ly rượu vang đỏ, cô ngồi đó, dường như… căn bản không có ai muốn nói chuyện với cô.

Lạc Nhiên chính là muốn mọi người không để ý đến cô, dù sao vị đại tiểu thư này cũng từng dằn mặt cô ta, cô ta sẽ để cho cô nếm mùi bị người khác phớt lờ là gì.

Nhưng Tề Mãn Nguyệt trái lại không bận tâm, bởi vì cô vốn dĩ không muốn nói chuyện với người khác.

Cô nghĩ rằng thế này cũng tốt, bản thân tự bận rộn với chuyện của chính mình, ngồi uống rượu linh tinh các thứ, thật tốt khi không có ai nói chuyện với cô.

Tề Mãn Nguyệt nhìn thang máy ở cửa, có người đi lên tầng bốn, cô tò mò hỏi Lạc Nhiên: “Tầng bốn là nơi thế nào?"

Lạc Nhiên nghe vậy, cười nói: "Tầng bốn ấy à, đó là thiên đường của bạn trai bạn gái, vợ chồng, có thể thúc đẩy tình cảm."

Đây là lần đầu tiên cô nghe nói về loại địa điểm này, Tề Mãn Nguyệt ngạc nhiên, “Thần kỳ vậy à?”

“Đúng thế, cậu thử trải nghiệm rồi sẽ biết. Dù sao thì, về cơ bản, những người đến đó sau khi ra ngoài đều rất ngọt ngào.”

Tề Mãn Nguyệt càng tò mò hơn, có nơi thần kỳ như vậy sao?

Một nơi để yêu đương?

Cô hơi không chắc chắn mà hỏi: "Ví dụ như hai người không quen thân, sau khi lên đó sẽ trở nên thân thuộc sao?”

Lạc Nhiên cố ý nói: "Đương nhiên, thân quen đến mức không thể thân quen hơn được nữa, nếu lên đó dạo một vòng mà không trở nên gắn bó thì tên tớ sẽ viết ngược lại.”

Tề Mãn Nguyệt nhướng mày, vây mà có một nơi thần kỳ như thế.

Thánh địa hẹn hò.

Cô nghĩ, dù sao cô cũng nhàn rỗi ở đây, không bằng gọi Chu Hi tới đây.

Đi lên dạo xung quanh để xem đó là nơi như thế nào mà lại có thể thúc đẩy tình cảm được đến vậy.

Bây giờ cô với Chu Hi quá xa lạ, bọn họ không giống như một đôi vợ chồng…cảm giác như một người cộng sự cùng nhau lên giường thì đúng hơn.

Nghĩ đến đây, Tề Mãn Nguyệt gửi tin nhắn cho Chu Hi, hỏi anh: [Có một nơi chúng ta có thể vun đắp tình cảm, anh đến không?]

Chu Hi: [?]

Tề Mãn Nguyệt gửi một chuỗi địa chỉ cho Chu Hi, [Anh đến đây đi, trực tiếp lên tầng bốn, tôi ở tầng bốn đợi anh.]

Chu Hi: [Ừ.]

Sau khi Tề Mãn Nguyệt hẹn với Chu Hi xong, cô ngồi thêm lúc nữa rồi chuẩn bị tìm lý do để rời đi.

Lúc này, Lạc Nhiên đưa mắt nhìn người đàn ông cách đó không xa, người đàn ông ngồi trước mặt Tề Mãn Nguyệt cầm ly rượu hỏi cô: “Mãn Nguyệt! Đã lâu không gặp, tớ là người ngồi phía sau bàn cậu, Diệp Chu. Cậu còn nhớ không?”

Tề Mãn Nguyệt liếc anh ta một cái, áy náy nói: "Xin lỗi, tôi không nhớ.”