Họ cũng biết Chu Hi, nhưng đó không phải là mối quan hệ giữa bạn học và bạn bè.
Mà là quan hệ học chung một trường.
Khi còn đi học Chu Hi là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, lớn hơn họ một khoá, nhưng vì vẻ ngoài đẹp trai mà nổi tiếng khắp nơi.
Ngoại hình ưa nhìn, thành tích học tập cực kỳ tốt.
Tề Mãn Nguyệt chưa bao giờ thích Chu Hi cho lắm, vì vậy cô không quá quan tâm đối với chuyện ở trường học của anh, tất cả những gì cô biết là anh chàng này rất nổi tiếng trong trường, rất nhiều nữ sinh thích anh ấy.
Tại ngôi trường trung học cơ sở, ở độ tuổi mới biết yêu là gì, con người ta đều sẽ thích một người có diện mạo, có thể không phải là tình yêu đích thực, nhưng nhất định phải thật đẹp trai.
Lúc đó Lạc Nhiên lúc nào cũng mải mê buôn chuyện về Chu Hi, thường thì thầm vào tai cô về anh.
Sau khi nói chuyện một lúc lâu, tất nhiên Tề Mãn Nguyệt cũng biết được rằng không chỉ có cô ta biết Chu Hi, mà tất cả mọi người đều biết anh.
Song, Tề Mãn Nguyệt không có nhiều hứng thú với việc bàn về vấn đề gia đình của chính mình.
Cô nói cho có lệ: “Cũng là người địa phương, vừa mới kết hôn không lâu.”
Lạc Nhiên nhìn cô né tránh, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ.
Đã kết hôn, chồng giàu có nhưng không dám nói cho người khác biết chồng là ai.
Không phải là loại người không thể gặp người khác được đấy chứ?
Ví dụ như một ông già tồi tệ nào đó.
Nghĩ tới đây, Lạc Nhiên suýt chút nữa che miệng cười khúc khích.
Nếu thật sự là như thế, khó trách phải giấu giấu diếm diếm, không cho người khác biết.
Tề Mãn Nguyệt ơi là Tề Mãn Nguyệt, tiểu thư kiêu hãnh rồi cũng đã phải cúi đầu vì kế sinh nhai.
Chỉ là cô ta không biết tuổi đối phương có thể làm ba hay làm ông nội được luôn rồi đây.
Thiếu chút nữa Lạc Nhiên đã không nhịn được mà bật cười, Tề Mãn Nguyệt nghi hoặc nhìn cô ta.
Sợ bị cô phát hiện, Lạc Nhiên vội vàng kéo cô lên lầu, “Những người phía trên đa số đều là bạn học cũ của lớp chúng ta, hồi đó chúng ta đều cùng nhau học tiểu học và trung học, chắc cậu cũng có ấn tượng nhỉ.”
Sau khi đi lên, cô mở cửa phòng bao tiến vào, bên trong thật sự rất náo nhiệt.
Một nhóm người ở đó, nam nữ lẫn lộn, có người nhàm chán uống rượu tán gẫu với nhau đủ kiểu, còn có người ghen tuông mập mờ, ôm hôn, âu yếm ngồi lên đùi không thể tình cảm hơn được nữa.
Khi vào bên trong, Tề Mãn Nguyệt bị doạ giật mình.
Đều là bạn cùng lớp sao?
Lạc Nhiên hét lớn nhắc nhở: “Này này này này, đại tiểu thư Mãn Nguyệt của chúng ta đã về nước rồi”
Nghe vậy, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía cô.
Khuôn mặt Tề Mãn Nguyệt không chút thay đổi nhìn bọn họ, vì lễ phép mà chào hỏi: "Xin chào mọi người, đã lâu không gặp."
Vẫn là kiểu như thế.
Lạnh lùng và vô nghĩa.
Mọi người phớt lờ cô, không phản ứng lại.