Chương 9: Cảm giác được chữa lành (1)

Bất tri bất giác, những người đánh bậy đánh bạ vào xem phòng phát sóng trực tiếp của cô cứ yên tĩnh như vậy, cũng không rời đi.

Giờ phút này, giống như đã hoàn toàn thoát ly khỏi thành thị ồn ào náo nhiệt, tới nơi đồng quê được thiên nhiên ôm ấp.

Mãi một lúc lâu, mới có người bình luận.

[ Không biết vì sao, vốn cảm thấy mọi chuyện đều không theo ý mình, tâm trạng luôn bực bội kém cỏi, vào đây xem một lát cảm xúc lại lắng xuống, tâm trạng an tĩnh hơn nhiều, đây là ảo giác của tôi sao? ]

[ Vị huynh đệ lầu trên, không phải ảo giác của mình bạn đâu, tôi cũng vậy. Vừa rồi tôi lại bị yêu cầu tăng ca, tiền lương thì không được tăng, vừa làm xong ra khỏi công ty vốn có chút mờ mịt, thấy phòng phát sóng trực tiếp này thử vào xem. Đột nhiên có chút xúc động muốn về quê làm ruộng, dù sao trong nhà cũng mấy chục mẫu đất, sau đó cả người trở nên nhẹ nhàng, bình thường trở lại. ]

[ Có lẽ đây là ma lực của phòng phát sóng điền viên? ]

[ Không phải, trước kia tôi đã từng xem qua những phòng phát sóng làm ruộng khác, thật sự không có loại cảm giác này, vốn đang bực bội cả người bỗng trở lên yên bình, dễ chịu. ]

[ Chị gái nhỏ rải hạt vô cùng nghiêm túc, mỗi bước để lại một dấu chân, không có một chút bực bội nào. Nhưng tại sao cảm thấy nhan sắc này có chút bất thường? ]

[ Chỉ có tôi cảm thấy tò mò bộ dáng của chị gái nhỏ này sao? Nhìn dáng người này, cho dù mặc cái áo rộng thùng thình tôi cũng cảm giác được dáng người cô ấy rất đẹp, chị gái nhỏ tại sao lại đeo khẩu trang chứ a a ]

[ Chị gái nhỏ đang gieo gì vậy? Có thể ăn không, sau này có bán không? ]

[ Chị gái nhỏ hình như đã quên mất chúng ta, làm ruộng nghiêm túc ING. ]

Bình luận càng ngày càng ít, về sau gần như không còn nhưng người tiến vào thật ra ngày càng nhiều, mọi người đều đang an tĩnh hưởng thụ một khoảnh khắc bình yên ấm áp này.

Số người xem phát sóng trực tiếp dần dần tăng, không ít người thuận tay ấn nút theo dõi.

Lúc này Tạ Ninh vẫn chưa biết gì, cô một khi chăm chú vào một việc rất dễ bỏ chú ý những thứ xung quanh. Đây là thói quen còn lưu lại khi làm diễn viên, hoặc nói là di chứng.

Đối với một số người mình không thích, tính tình Tạ Ninh tương đối táo bạo. Nhưng khi làm việc, đặc biệt là chuyện mình thích làm hoặc việc thật sự cần làm, cô có thể dùng mười phần kiên nhẫn, giống như việc trước mặt.

Ở bên kia, ông nội cũng đang rải hạt giống rau sam, ông cụ tuỳ ý vung tay rải một cái, động tác rất thuần thục, vừa nhìn đã biết có kinh nghiệm làm ruộng.

Đáng tiếc chính là đối với việc trồng trọt, nuôi cá, chăn nuôi, sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân dẫn đến lỗ vốn. Ba Tạ cũng là như thế, thật ra anh cả Tạ Viễn khi mới nghỉ học cũng thử làm qua, đáng tiếc cũng thất bại, về sau mới ra ngoài làm công.

Chuyện này đối với Tạ gia mà nói, như có ma chú.

Tạ Ninh cảm thấy hệ thống đến đây chính là muốn phá cái ma chú đấy đi.

”Ninh Ninh, ông bên này đã rải xong, con có mệt không?”

”Ông thật lợi hại, cháu bên này còn chưa được một nửa nữa.”

”Để ông qua giúp cháu.”

”Vâng ạ.”

Tạ Ninh mới chỉ rải hạt lên, còn phải lấp một lớp đất nữa.

Ông nội cầm một cái xẻng qua, xúc đất vụn bên cạnh rải một lớp mỏng tốc độ rất nhanh, chuyện này đối với ông nội cũng không quá sức.

Rất nhanh, nhờ sự giúp đỡ của ông nội Tạ Ninh đã đem nhiệm vụ phía mình hoàn thành.

Tạ Ninh cảm thấy kỳ lạ chính là, hạt giống mà hệ thống chuyển phát nhanh đến, thật trùng hợp vừa đủ nửa này nửa kia trong một mẫu đất, chẳng lẽ cô muốn trồng bao nhiêu, hệ thống liền đưa bấy nhiêu?

Tạ Ninh không nghĩ ra, tạm thời cũng không tính hỏi hệ thống.

”Được rồi, tiếp theo chỉ cần chờ tưới nước và bón phân.” Ông nội nói, nhìn chỗ hạt vừa gieo xuống, cũng không nhìn ra được cái gì, tuy rằng biết rõ phần lớn khả năng hạt giống sẽ không nảy mầm, nhưng quá trình vẫn phải đầy đủ.

”Ông nội, hai loại hạt giống này không cần bón phân.”

”Bón phân sẽ giúp cây phát triển tốt hơn, cháu yên tâm việc này cứ để ông nội làm.” Ông nội than nhẹ, làm gì có hạt giống nào không cần bón phân, ông nội Tạ càng thêm xác định cháu gái mình đã bị lừa.

Tạ Ninh dở khóc dở cười, kệ đi, có lẽ bón phân xong về sau phát triển sẽ càng tốt.

Hai người chuẩn bị đi về, lúc này Tạ Ninh mới nhớ cô còn đang phát sóng trực tiếp, vội vàng chạy về chỗ dựng điện thoại.