Chương 15: Cải thìa thần kỳ

“Ông nội, ba mẹ, mọi người nói thử xem rau cải này có ngon không?” Tạ Ninh nhớ đến kế hoạch của mình, nói.

”Rất ngon, vô cùng ngon.” Ba người trăm miệng một lời nói.

”Vậy con sẽ nói về kế hoạch của mình.”

Tạ Ninh ngay lập tức nói ra chuyện mình muốn sử dụng đồng ruộng, hồ nước bị bỏ hoang để trồng rau, trồng trái cây, nuôi cá. Con đường tiêu thụ như thế nào, bán hàng trên kênh phát sóng trực tiếp,..

Nghe thấy Tạ Ninh lại giống bọn họ ngày trước, muốn làm nghiêm túc làm ruộng đất, vốn ba Tạ và ông nội đang đùa giỡn biểu tình cũng chợt thu lại, khuôn mặt ngưng trọng.

Ba Tạ: “Ninh Ninh, nếu không thì…”

Ba Tạ còn chưa nói xong đã bị ông nội đánh gãy, “Muốn làm thì làm đi, nếu Ninh Ninh của chúng ta đã có thiên phú như vậy thì cứ làm đi, vẫn là câu nói kia….”

Ông nội nghiêm túc nhìn về phía Tạ Ninh, ánh mắt ngày thường có chút vẩn đυ.c lúc này tựa như mang theo ánh sáng, cổ vũ nói: “Ninh Ninh, ông nội sẽ giúp cháu.”

”Đúng vậy, Ninh Ninh, mẹ cũng sẽ giúp con. Rau con trồng ra ngon như vậy, mẹ tin tưởng cá con nuôi, cây con trồng cũng sẽ đều như thế.” Nữ sĩ Trương Ngọc Cầm cũng ở bên cạnh cổ vũ.

”Làm đi, làm đi, nhưng tuyệt đối không được để thất bại.”

Lời vừa dứt đã bị ông nội đập vào gáy, trừng mắt nhìn, “Nói bậy bạ cái gì vậy, rau của Ninh Ninh ngon như vậy, những thứ khác làm ra có sao có thể tầm thường được.”

Nhưng cũng có chút nhụt chí, châm chước nói: “Cho dù gặp vấn đề gì cũng không sao, có ông nội ở đây.”

Ba Tạ: “…” Ba nói được còn con thì không thể nói? Người con trai là ông đây chẳng lẽ thật sự nhặt được về?

Dưới ánh đèn, nụ cười của Tạ Ninh càng thêm rạng rỡ, trong mắt lập lòe ánh nước, “Ông nội, ba mẹ, cảm ơn mọi người đã ủng hộ con, con nhất định sẽ nỗ lực thật tốt.” Sẽ không khiến mọi người thất vọng, sẽ phá vỡ lời nguyền không thể làm ruộng của nhà họ Tạ.

”Để sau lại nói, bây giờ nhanh ăn cơm đi.”

Rau cải đã ăn xong, mọi người liền gắp những món ăn mình thích.

Ba Tạ yên lặng ăn đậu hũ Ma Bà, vừa bị ba ruột mắng bây giờ vẫn còn chút giận dỗi, ăn đậu hũ Ma Bà lại càng thêm tổn thương.

”Đậu hũ Ma Bà này sao lại không cay.”

Trương Ngọc Cầm trừng mắt liếc ông một cái, “Như này mà còn không cay?”

Ba Tạ: “Chỉ hơi có vị cay thôi.”

”Ông thường xuyên bị táo bón, mấy ngày gần đây càng thêm nghiêm trọng, hai ngày nay đều không thể đi ngoài, vậy mà vẫn nhớ thương đậu hũ Ma Bà cay, sớm biết vậy tối nay tôi đã không làm món này.”

Chồng mình mình tự biết, tóm lại vẫn không thể chiều theo hắn.

Ba Tạ bị nói như vậy mặt già cũng đỏ lên, giọng nói cũng cao lên, “Bà…bà nói cái gì vậy, đang ăn cơm nói chuyện này không nhìn xem có thích hợp không.”

Nói xong lại trộm liếc chỗ con gái ngồi.

Cái gì mà táo bón hai ngày không thể đi ngoài gì đó quá mất mặt, còn nói ở trước mặt con gái, không thèm để ý hình tượng của người cha như ông trước mặt con gái.

Trương Ngọc Cầm cũng không sợ ông, “Nói bậy cái gì, tôi đang nói sự thật, nếu không khá hơn phải đi bệnh viện xem thử. Ninh Ninh con nói xem đúng không? Táo bón thì làm sao mà mất mặt, cũng đã một đống tuổi rồi.”

Biểu tình Tạ Ninh nghiêm túc, “Đúng vậy.” Đã là bệnh, dù bệnh nặng hay bệnh nhẹ đều phải điều trị.

Ba Tạ còn muốn mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên bụng truyền đến một loạt âm thanh, ngay sau đó cảm thấy hơi đau đau, đây chính là cảm giác muốn đi vệ sinh.

”Hai ngày nay không đến, bây giờ lại đến.” Nói xong ba Tạ không chịu được nữa, ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh.

Để lại ba người nhìn nhau.

Tầm mắt Tạ Ninh nhìn vào đĩa rau đã hết sạch, trong lòng đã có suy đoán, cái này là công lao của cải thìa?

Lúc này, ba Tạ trong nhà vệ sinh cảm thấy vô cùng vui sướиɠ, đây là cảm giác không biết đã bao lâu chưa được cảm nhận, thông thuận đến mức ông muốn rơi lệ.

Không đến mấy phút sau ba Tạ đi ra từ nhà vệ sinh, hai mắt hơi hồng hồng, chỉ là ông có cảm giác không chân thực.

Dù sao đối với ba Tạ mà nói, ông cảm thấy mình nhẹ đi vài cân, cả thể xác và tinh thần đều thoải mái.

Tiếp theo, đề tài táo bón không được nhắc lại trên bàn ăn nữa.

Nhưng Tạ Ninh thật sự không biết ba cô bị táo bón.

Trước cứ thử ăn rau cải thìa thử xem, nếu không đỡ phải đưa ông đến bệnh viện kiểm tra.

Cơm nước xong, Tạ Ninh liền nói với người nhà chuyện muốn bán rau cải, cùng với những món hàng tiếp theo.

Tuy rằng có thể bán trên mạng, nhưng nếu quá xa sẽ không còn tươi nữa.

Cho nên Tạ Ninh chỉ định bán cho người cùng tỉnh, ở nơi quá xa phải đóng gói gửi đi.

Cũng không thể chỉ bán trên mạng được, buôn bán trực tiếp cũng rất cần thiết.

”Bây giờ trong thị trấn cũng không thể tùy tiện bày bán, cần phải đến tận chợ. Nhưng nếu bán trong chợ yêu cầu phải thuê quầy hàng, việc thuê quầy cũng khá khó khăn.”

”Nếu không thì thuê một cái mặt tiền? Chỉ cần tìm mặt bằng là được,”

Cuối cùng cả bốn người đều không nghĩ được cách gì.

Tạ Ninh nghĩ nghĩ: “Chị dâu khá hiểu biết trong thị trấn, nếu không chúng ta chờ chị dâu về rồi hỏi thử?”

”Cách này được.”

Tám rưỡi tối, chị dâu Diệp Như Tuyết đúng giờ lái xe đạp điện về đến nhà.