Chương 14: Mỹ vị

Sau khi Tạ Ninh rời đi, Hiểu Minh đi vào nhà bếp, vốn định hái rau xà lách trong vườn vào xào, bây giờ đã có rau của chị Ninh Ninh cũng không cần ra hái nữa.

Tuy cậu ngồi trên xe lăn, nhưng bệ bếp cũng không cao, cậu ngồi trên xe lăn có thể nhẹ nhàng xào rau.

Cải thìa để xào cuối cùng, tuy rằng rau rất đẹp cậu có chút không lỡ, nhưng vẫn thả vào nồi.

Nhặt rau, lại xả nước rửa rau cải sạch sẽ sau đó cho lên bếp xào, trong nháy mắt, mùi thơm của đồ ăn tràn ngập không khí.

”Thơm quá đi.” Tay Hiểu Minh vẫn đảo liên tục, lẩm bẩm nói.

Xào một lúc, cho thêm chút nước lại đậy vung vào, chờ đến khi mở vung, hương thơm càng thêm nồng đậm.

Đồ ăn được bê hết lên, bàn sứ màu trắng, một đĩa rau màu xanh đậm, không quá cầu kỳ nhưng lại rất bắt mắt.

Chờ đến khi bọn họ cho vào miệng nhai nhai, ánh mắt ngay lập tức sáng lên.

”Bà nội, cải thìa này ăn ngon quá, bà ăn nhiều một chút.” Hiểu Minh gắp đồ ăn vào bát giúp bà.

Bà Thái híp mắt nhìn trong bát có một mảng xanh đậm, trên mặt cũng nở ra một nụ cười, “Đúng là rất ngon, ăn ngon, vừa ngọt lại thơm, đây là rau cải thìa ngon nhất bà từng ăn.”

Ninh Ninh nói đây là do cô trồng, không nghĩ đến cô có thể trồng ra loại rau ngon như vậy.

Bởi vì đồ ăn hôm nay, Hiểu Minh ăn rất nhiều, ngay cả bà Thái luôn ăn rất ít hôm nay cũng ăn được nửa bát cơm, Hiểu Minh vui đến mức cả khuôn mặt tươi cười.

-

Thời điểm Tạ Ninh về đến nhà, đồ ăn đã được chuẩn bị xong hết.

Ngoài chị dâu Diệp Như Tuyết phải đi làm đến 8 giờ tối mới được về ra, một nhà bốn người ngồi vây quanh trước bàn ăn, Trương Ngọc Cầm để riêng phần lại cho con dâu vào hộp giữ nhiệt.

Trên bàn cơm có bốn món, có đậu hũ Ma Bà, cá sốt chua ngọt, cải thìa xào, với một bát canh trứng gà.

Cá sốt chua ngọt là món Tạ Ninh thích ăn, hương vị chua chua ngọt ngọt cô rất thích, cả món sườn heo sốt chua ngọt lần trước nữa.

Đậu hũ Ma Bà là món ba Tạ thích ăn.

Canh cà chua trứng gà là món yêu thích của ông nội.

Trương Ngọc Cầm không kén ăn, đồ ngọt, nhạt, mặn, cay bà đều có thể ăn được.

Vốn mọi người đều sẽ chú ý vào món mình thích, nhưng tối nay, đĩa rau cải xanh đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của bọn họ.

Thứ nhất đĩa rau này rất thơm, nhìn xanh tươi ngon miệng.

Thứ hai, đây chính là rau do bọn họ trồng được, là rau của Ninh Ninh, bọn họ đều chờ mong, bất kể như thế nào đều phải nếm thử.

Vì thế bốn người, tám đôi đũa đều ăn ý duỗi vào đĩa rau cải xào, liếc mắt nhìn nhau, yên lặng cười.

Lại bỏ vào miệng.

Động tác và biểu tình của cả bốn người cơ hồ giống hệt nhau.

Ông nội ăn vào miệng, nhẹ nhàng nhai nhai, “Um” một tiếng, có chút hơi trì trệ, phản ứng lại lập tức nói: “Rau ngon quá, ăn rất ngon!”

Ba Tạ nhai rau xanh trong miệng, biểu tình có chút si mê, “Đây thật sự là rau do con gái tôi trồng ra sao? Ninh Ninh rốt cuộc mua hạt giống gì vậy, cải thìa sao lại ngon như thế, vừa ngọt vừa giòn lại còn thơm.”

Trương Ngọc Cầm gật đầu: “Không phải nói quá, đây là cải thìa ngon nhất tôi từng ăn. Tôi nghe nói trong thành phố đang phổ biến rau hữu cơ, rất đắt tiền, nhưng tôi chắc chắn rau hữu cơ đó không thể so với cải thìa này, hương vị nhất định kém xa.”

Tạ Ninh cũng đang ăn cải thìa, cô cảm thấy cảm nhận của mình cũng không khác mọi người là bao.

Mỹ vị, thật sự là mười phần mỹ vị, lập tức đánh thức vị giác, cảm giác ăn xong dạ dày cũng ấm lên.

Tạ Ninh lúc trước đã ăn rau hữu cơ, nhưng cô dám cam đoan những đồ hữu cơ đó kém xa hương vị cải thìa của cô.

Những cái khác không nói đến, nhưng hương vị chắc chắn không thể sánh bằng.

Chỉ với đĩa rau cải này cô cũng có thể ăn hai bát cơm.

”Không nghĩ tới, Ninh Ninh nhà chúng ta thật sự có thiên phú về mảng này.” Ông nội và ba Tạ tràn đầy vui mừng.

”Ăn ngon quá, ăn nhiều một chút.”

Vì thế một nhà bốn người không hẹn mà cùng động tác xuống tay với đĩa rau cải, mặc kệ những đồ ăn khác.

Đến khi đĩa rau còn dư lại duy nhất một miếng cuối cùng, ba Tạ hạ đũa gắp lên, giây tiếp theo chiếc đũa bị đánh rơi xuống, ngẩng đầu lên liền thấy ông nội Tạ đang trừng mắt.

Ông nội Tạ gắp miếng rau cuối cùng lên, khẽ hừ nhẹ một tiếng, “Đây là đồ do Ninh Ninh trồng, cái cuối cùng phải nhường cho Ninh Ninh.”

Nói xong liền gắp đồ ăn vào bát của Tạ Ninh, biết Tạ Ninh thích sạch sẽ, ông nội Tạ còn sử dụng chiếc đũa mới để gắp.

Quay sang nhìn Tạ Ninh, khuôn mặt đã mang theo nụ cười đến tận mang tai, “Ninh Ninh nhanh ăn đi, rau này quá ngon, ngày mai chúng ta lại đi hái tiếp.”

Tạ Ninh: “Cảm ơn ông nội.”

Ba Tạ: “…” Chẳng lẽ ông không phải con ruột, cháu gái mới là con ruột đi? Ông cụ quá bất công rồi.