Chương 4: Đây là bạo lực gia đình

Ăn cơm cùng bề trên hai nhà Khổng, Hiện và Khổng Gia Dương hai ngày, tôi lĩnh ngộ được một sự thật sâu sắc.

Kỹ thuật diễn của Khổng Gia Dương thực sự quá trâu bò, là cảnh giới tôi không với tới được.

Người ta là tuyển thủ thiên phú, được ông trời thưởng cơm ăn, tôi là một người vừa mới vào nghề chưa lâu, làm sao có thể theo kịp đây?

Ứng phó xong chuyện này, xoay xở xong chuyện kia, Khổng Gia Dương vẫn luôn bảo vệ tôi ở sau lưng anh, không biết là do lo lắng kỹ thuật diễn của tôi quá vụng về hay là muốn xây dựng cảm giác yêu thương vợ mới cưới thông qua những cử chỉ ngọt ngào như mật vô cùng giả dối.

Mặc kệ là nguyên nhân nào, tôi đều đã hưởng phúc của anh, bên tai thanh tịnh đi không ít, chuyện nhọc lòng cũng bớt đi rất nhiều.

Trước đó, chúng tôi đã nói với mọi người không cần làm hôn lễ, không định làm gì lớn, hai nhà ăn một bữa cơm ấm áp là được.

Tôi cũng không thể ngờ rằng bữa cơm tân hôn này ăn tận hai ngày.

The lời bà nội Khổng nói thì đó là, “Họ hàng lui tới đều phải chào hỏi.”

Buổi tối, tài xế lái xe đưa tôi và Khổng Gia Dương về “nhà tân hôn” của chúng tôi trong thành phố, đó là căn nhà mà bề trên trong nhà mua cho chúng tôi, giao thông tương đối thuận tiện, hai ngày nay chúng tôi đều nghỉ ngơi trong căn nhà này.

Đại khái là do diễn cả một ngày, trên mặt Khổng Gia Dương cũng có chút mệt mỏi, anh ngồi bên cạnh tôi xem điện thoại, không hề phát ra tiếng động gì, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Tôi cũng hơi mệt mỏi, ngồi im không định nhúc nhích, đôi mắt vô tình nhìn lên gân xanh trên tay anh, vô thức mà nhìn rất lâu.

Tới chỗ lên thang máy, tôi chỉ động đánh vỡ bầu không khí trầm mặc, “Ảnh đế, phòng ngủ chính nhường cho anh, em ngủ ở phòng cho khách.”

Anh chân dài rời khỏi thang máy, quay đầu lại nháy mắt một cái với tôi, “Hay nha, em gái cũng biết đau lòng vì anh trai ~”

Tôi thiếu chút nữa là ghê tởm chết.

Năm phút sau, khi Khổng Gia Dương nôn đến trời đất tồi sầm ở bồn cầu, tôi mới biết được hóa ra người thiếu chút nữa là ghê tởm chết không phải tôi, mà là anh.

Hôm nay anh cũng uống không ít rượu, tôi cũng không biết rõ tửu lượng của anh, thấy anh cứ đổ từng chén, từng chén xuống bụng, âm thầm suy đoán tửu lượng của anh hẳn là không kém.

Không ngờ anh cũng là một con gà.

Chẳng trách vừa rồi lúc ở trong xe anh không nói một lời, hóa ra cơ thể không thoải mái nên cũng không có tâm trạng nói phét với tôi.

Tôi vỗ lưng anh, chờ anh nôn gần xong xuôi rồi đưa anh đi súc miệng, xong lại dùng khăn nóng lau mặt cho anh.

Dọn dẹp xong tôi dìu anh lên trên giường, cởi giày và quần áo cho anh, cuối cùng lại mở máy tạo độ ẩm, vội vã làm xong hết thảy, tôi ngồi ở mép giường anh, nhìn anh đang ngủ say như chết, giận dữ duỗi tay vỗ vào mặt anh hai cái.

Tức chết tôi rồi, không uống được rượu không nói, lại còn đóng giả anh hùng cái gì, cuối cùng không phải vẫn là tôi chăm sóc anh ta hay sao!

Không ngờ anh đột nhiên chìa tay ra, bắt lấy cổ tay của tôi một cách chuẩn xác, đôi mắt trong sáng long lanh, “Hiện Sở Sở, em đánh anh làm gì?”

Không đợi tôi trả lời, anh lại dùng lời lẽ chính đáng: “Chúng ta kết hôn, tuy rằng không phải kết hôn thật nhưng dưới khía cạnh pháp luật, hành vi hiện tại của em tính là bạo lực gia đình đó biết không?”

Cũng không biết đây là cái logic ngu ngốc gì.

“Anh không uống được rượu thì cứ việc nói thẳng, thể hiện cái gì, hừ.” Tôi cố ý “hừ” một tiếng thật lớn.

“Đó là bởi vì...” Đôi mắt của anh chậm rãi khép lại, giọng nói cũng trầm xuống, “Bởi vì trước đó anh đã hạ quyết tâm, nếu anh có vợ, anh sẽ...”

Tựa hồ những phút tỉnh táo trước đó chỉ là hồi quang phản chiếu.

Tôi ghé tới gần miệng anh, tò mò hỏi lại anh là làm sao.

“Nếu anh có vợ, anh nhất định phải bảo vệ cô ấy thật tốt, không để cô ấy chịu đựng dù chỉ là một chút ủy khuất.”

Tôi ghé có hơi gần, môi của anh cọ lên vành tai của tôi, xúc cảm mềm mại khiến tôi nhất thời nổi da gà toàn thân.

Ngay cả tim cũng hốt hoảng vô cùng.

Ngày hôm sau, lúc đi học tôi vẫn hay nhớ tới loại cảm giác này, quá kỳ quái.