Chương 47

Lúc còn trẻ Chu Lập Thân từng học mấy năm, chỉ đến trình độ biết chữ, nhưng ông ấy rất kính trọng người có học, thậm chí hâm mộ. Đây cũng là nguyên nhân ông ấy bằng lòng phá lệ ưu đãi Chu An, bằng lòng mở học đường trong thôn.

Lúc hai nhà đều ở đây, Chu Lập Thân không nói gì nhiều, nhưng bày tỏ về chuyện này, cũng nhận lấy khế tử. Chờ sau khi người nhà Hoa Ny rời đi, ông ấy mới không nhịn được kéo Chu An tới hỏi, đây rốt cuộc là chuyện gì.

“An Tử, vợ ngươi định nuôi ong trong thôn? Gia gia và cha mẹ ngươi biết chuyện này không?”

“Đương nhiên là đã được trưởng bối đồng ý.” Chu An kính cẩn trả lời.

Lão thôn trưởng cau mày, liếc nhìn Dư Đào ngoan ngoãn ở bên canh, chỉ cảm thấy tiểu nha đầu này hơi không hiểu chuyện.

“Không nhắc tới chuyện nuôi ong có thể nguy hiểm hay không, ngươi là người có học, sao có thể tham gia vào chuyện buôn bán? Ngươi thật sự không định thi lấy công danh?”

Chu An rủ mắt: “Tộc gia gia dạy phải, nhưng người đọc sách không hiểu việc vặt, viết văn chương cũng rỗng tuếch, nói gì mà “kinh thế trí dụng”? Hơn nữa Đào Nương nuôi ong ủ rượu, cũng là vì phụ cấp gia đình, cũng không phải là thương nhân trục lợi.”

[“Kinh thế trí dụng” nhấn mạnh giá trị chính trị của tri thức và sự gánh vác trách nhiệm hiện thực của những người tri thức]

Dư Đào ngoan ngoãn đứng một bên, trong đầu nghĩ: Không, ta đang trục lợi.



Nghe chàng nói như vậy, lão thôn trưởng mới nhớ tới thời gian trước, lão bà tử trong nhà từng nhắc chuyện Dư Đào hái tổ ong, nghĩ nàng cũng có nỗi khổ tâm, ánh mắt nhìn nàng đã dịu dàng hơn.

Ông ấy xua tay, gọi Dư Đào tới, hỏi: “Ngươi thật sự biết nuôi ong?”

Dư Đào khôn khéo gật đầu.

Lão thôn trưởng lại hỏi: "Ngươi có thể bảo đảm ong không đốt người ta chứ?"

Dư Đào thành thật trả lời: “Ta cũng không dám bảo đảm, tộc gia gia, ta chỉ có thể bảo đảm ta nuôi ong trong rừng nhà mình, cách xa thôn. Người khác chỉ cần không chủ động tới chọc ong, ong cũng sẽ không đốt người."

Câu trả lời này khiến lão thôn trưởng rất không hài lòng, nhưng nghĩ tới gia cảnh nhà Chu An, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò một câu "phải cẩn thận”.

Dư Đào và Chu An đều đồng ý rồi mới rời đi.

Cứ thế lại qua hai ngày, nhà Hoa Ny mới đưa men rượu vừa làm xong tới.

Dư Đào đi theo bọn nhỏ đi học ngày thứ ba, sớm đã hơi ngán rồi, lúc này đúng lúc có thể mượn chuyện ủ rượu, quang minh chính đại trốn học.