Chương 45

Rượu mật là cái gì? Họ chưa từng nghe nói, là dùng mật ong làm sao?

Đại đệ Phúc Khang nói, thấy Dư Đào đặt rất nhiều thùng gỗ trong núi, hắn từng tò mò tiến tới nhìn, trong thùng đều là ong, rậm rạp chằng chịt, khϊếp chết đi được.

Họ thảo luận, không phải Dư Đào muốn nuôi ong chứ?

Vừa có kết luận, cả nhà Hoa Ny đều yên lặng. Giang Châu có ít người nuôi ong, nhưng phía bắc có người nuôi ong, họ vẫn hay nghe nói có người kiếm được gia tài kếch xù.

Nếu như Dư Đào thật sự muốn nuôi ong, vậy họ nhất định không thể bỏ qua cơ hội này, dù sao là Dư Đào chịu nguy hiểm.

Đương nhiên Dư Đào không biết những suy nghĩ đó của người nhà Hoa Ny, chỉ hơi kinh ngạc khi nhà bọn họ đã có kết luận nhanh như vậy.

Dư Đào: “Được, chuyện này bàn với ai? Nhà các ngươi ai làm chủ?”

“Ta có thể làm chủ.” Hoa Ny hơi ngẩng đầu: “Chúng ta muốn chia bảy ba.”

Dư Đào cau mày: “Ta bảy ngươi ba?”



“Đương nhiên là chúng ta bảy!” Hoa Ny ra vẻ đương nhiên: “Đây chính là men rượu, không có men rượu thì ngươi không ủ rượu được.”

Quả thật là đòi hỏi nhiều, Dư Đào mỉm cười: “Men của quan ở phủ thành mỗi cân một trăm năm mươi văn, ta cũng có thể đến phủ thành, không chừng còn có thể kiếm được thân phận tửu họ chính thức.”

Đây chính là bắt thóp nhà Hoa Ny ủ bán riêng, vốn dĩ Hoa Ny đàm phán không có thiện ý, lập tức nổi giận: “Vậy, vậy chia năm năm, không thể thấp nữa.”

Dư Đào hơi uể oải, không muốn chơi trò mặc cả với nàng ta, dứt khoát: “Ta ra giá, bán đứt mỗi cân một trăm hai mươi văn, lợi nhuận buôn bán thuộc về ta; hoặc là không lấy tiền men rượu tham gia vào việc buôn bán sau này, ta bảy ngươi ba, hơn nữa chỉ chia trong đợt rượu này.”

Hoa Ny lại bị vẻ mặt gian thương của Dư Đào làm hoảng sợ, miệng nhỏ nhắn mở thành hình “O” : “Ngươi, ngươi bảy?”

Dư Đào gật đầu: “Ta dùng men rượu của các ngươi, lương thực và mật ong là của ta, ủ rượu, tiêu thụ đều do ta ra sức, nguy hiểm trong việc ủ bán riêng cũng là ta gánh, đương nhiên là ta chiếm nhiều nhất.”

“Cũng đúng ...” Hoa Ny do dự.

Dư Đào còn nói: “Nói thật, nhà các ngươi ủ bán riêng như vậy, chắc chắn cũng chỉ có thể làm ăn nhỏ, không thể khuếch trương quy mô lớn. Đây là vì bây giờ quan phủ không truy cứu, ngươi có nghĩ tới chuyện lỡ ngày nào đó quan phủ đột nhiên nghiêm khắc bắt thì sao? Nhẹ thì phạt tiền, nặng thì đi đày.”

Hoa Ny đổ mồ hôi lạnh: “Ngươi đừng hòng dọa ta, ta chưa nghe nói có ai bị bắt...”