Chương 44

Nhưng có lẽ cảm giác tồn tại của tầm mắt nàng quá mạnh mẽ, khiến Chu An giảng bài trên bục vô cùng mất tự nhiên, không nói né tránh tầm mắt không dám nhìn nàng, còn có mấy lần quên từ.

Cuối cùng chịu đựng đến giờ cơm trưa.

Buổi sáng Dư Đào đã đựng thức ăn mang đến, bởi vì trên bếp lò nhỏ không tiện thêm nhiệt, nên hôm nay cũng không mang cơm và thức ăn. Nàng chỉ mang theo mấy cái bánh trứng gà, một bát thịt vụn dưa chua. Bánh trứng gà nóng hổi trên lò, quấn thêm dưa chua, cũng thơm phức.

Thật ra thì dưa chua ăn lạnh cũng được, nhưng Dư Đào sợ Chu An ăn lạnh sẽ đổ bệnh, nên vẫn bỏ lên lò hâm nóng cho chàng.

Dư Đào thấy Phúc Quý giương mắt nhìn, đang muốn cho thằng nhóc cái bánh nướng thì Hoa Ny đã tới.

Hoa Ny qua loa lên tiếng chào: "Ngươi tới rồi à." Sau đó ngồi bên cạnh Phúc Quý, lấy thức ăn ra.

Không biết có phải hôm qua bị Dư Đào dẫn dắt không, hôm nay nhà Hoa Ny cũng làm thịt nướng cải trắng. Phúc Quý "Oa " một tiếng, đưa đến trước mặt Trân Trân như đang khoe khoang: "Ngươi xem, hôm nay chúng ta cũng ăn thịt."

Trân Trân hâm mộ chép miệng: "Ngon quá, nhưng nhà ta cũng ăn đồ ngon, chúng ta ăn bánh trứng gà."

Phúc Quý nhìn bánh trứng gà vàng óng trên tay con bé, nhìn là biết đánh hết mấy quả trứng. Thằng nhóc cũng nuốt nước miếng: “Ta có thể nếm thử bánh trứng gà không?”

Hoa Ny búng đầu thằng nhóc: "Ăn cơm của đệ đi, đừng thèm ăn đồ của người ta!"



Phúc Quý uất ức: "Ta đổi thịt với muội ấy, không được sao?"

Trân Trân suy nghĩ: "Được đó." Con bé xé một miếng bánh trứng gà nhỏ cho Phúc Quý. Thằng nhóc nhận, lại lựa ra một miếng thịt lớn trong bát cho Trân Trân.

Hoa Ny:...

Một miếng thịt lớn đổi một miếng bánh trứng gà, đệ đệ của nàng ta có hơi ngu không?

Hoa Ny đỡ trán, lại nhìn Dư Đào. Nàng ta cho rằng Dư Đào sẽ hỏi nàng ta hôm qua bàn bạc với người nhà thế nào rồi, không ngờ nàng không nói nửa chữ.

Hoa Ny thật sự không nhịn được, kéo nàng ra ngoài sân, thấp giọng nói: “Chuyện ngươi nói hôm qua, ta đã về bàn bạc rồi.”

“À?” Dư Đào ra vẻ mới nghĩ đến chuyện này, nhìn qua rất thiếu đánh.

Hoa Ny yên lặng đè xuống cục tức trong lòng, nói việc chính trước: “Chúng ta có thể cho ngươi men rượu, nhưng chúng ta muốn chia.”

Hôm qua nàng ta về nhà đã nhắc tới chuyện men rượu, đã bị mẹ nàng ta thét lên từ chối, nói thẳng nàng ta đã bị Dư Đào tẩy não. Cha nàng ta hỏi một câu Dư Đào cũng muốn bán rượu trong thôn sao, Hoa Ny mới nhớ Dư Đào còn nói một câu là muốn làm rượu mật.