Chương 20

Dư Đào không xác định những sáp ong này làm được bao nhiêu cây nến, chừa lại cho Chu An dùng, có đủ cầm đi bán không.

Nàng lục tung trong phòng bếp, tìm ra mấy ống trúc. Hình dáng ống trúc cũng thích hợp, nhưng mà không dễ bóc.

Dư Đào nhìn Trân Trân: “Trân Trân, ngươi giúp cữu mẫu một chuyện được không?”

Trân Trân và Dư Đào có quan hệ thế nào! Đó là bạn bè thân thiết nhất! Con bé vỗ ngực nhỏ: “Cữu mẫu cứ việc nhỏ, muốn Trân Trân làm gì?”

“Ta muốn lá cây hoàn chỉnh, đẹp.” Dư Đào khua tay múa chân: “Tốt nhất là lớn như vậy.”

Chuyện này cũng quá đơn giản, bình thường Trân Trân chơi nhiều hòn đá nhỏ và lá cây nhất, lá cây trong sân đã rất hợp thích.

Con bé không nói nhiều, lao ra phòng bếp, chỉ huy Chu An rảnh rỗi nhất trong nhà bế con bé lên, hái lá cây trên nhánh cây.

Mặc dù Chu An gầy gò, nhưng người cao, cũng may người Chu gia đều hơi gầy vì dinh dưỡng không đầy đủ, mới có thể khiến Chu An nho nhã yếu đuối cũng có thể miễn cưỡng bế được Trân Trân.

Chàng để Trân Trân ngồi trên vai mình, để con bé lựa chọn trên cành cây, tay nhỏ bé không quy củ túm tóc chàng lộn xộn.



Dư Đào cười to, khiến Chu An bất đắc dĩ quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt khốn khổ.

Dư Đào hiếm khi thấy Chu An nhếch nhác như vậy, trong ấn tượng chàng luôn áo quần gọn gàng, mang vẻ tao nhã của người có học. Ngay cả lần trước giúp nàng nhóm lửa cũng cẩn thận xắn ống tay áo trước, dáng vẻ ung dung không vội.

Buổi tối chàng ngủ, chắc cũng thành thật...

Dư Đào phát tán suy nghĩ, lập tức kéo bản thân về: Dư Đào ơi Dư Đào, suy nghĩ của mi rất nguy hiểm, khuyên mi đừng thăm dò đến ranh giới phạm tội, các người đều còn vị thành niên, đừng suy nghĩ mấy vấn đề đen tối.

Lúc Trân Trân hái lá cây, Dư Đào cũng không nhàn rỗi. Nàng lại đốt một nồi nước, đổ nước vào chậu, đắp vải thưa, bắt đầu hấp những viên sáp vừa nặn.

Viên sáp bị hòa tan, bị vải thưa lọc thêm lần nữa, chảy vào trong chậu. Như vậy phẩm chất của sáp ong chiết xuất ra sẽ sạch sẽ hơn.

“Cữu mẫu nhìn này, Trân Trân hái được lá cây đẹp quá nè!” Trân Trân giơ lá cây đi vào, giành công nói: “Trân Trân còn rửa sạch lá cây nữa!”

“Trân Trân quá tuyệt vời.” Dư Đào không hề keo kiệt mà ca ngợi con bé.

Nàng dùng lá cây lót một lớp trong ống trúc, lại đổ sáp ong vừa luyện chế xong vào ống trúc, cắm sợi bông. Chờ sau khi nó nguội xuống đọng lại, nàng dùng nước lạnh dội ống trúc, sau đó tách lá cây, nến có thể ra khuôn rồi.