Chương 17

Nàng nhìn Chu An, nở nụ cười ấm áp: “Những sáp ong này còn có thể làm hoàng lạp, ta nói sẽ làm một cây nến cho ngươi, sẽ không lừa ngươi.”

Chu An ngớ ngẩn, sau đó cụp mắt, che giấu tình cảm khó có thể nói rõ trong mắt.

Suy đoán không dám kiểm chứng hôm qua, lại là thật.

Nói chung mật ong thật sự có tác dụng dưỡng phổi, chàng chỉ cảm thấy nước mật ngòn ngọt đi qua cổ họng thấm vào phổi, mang theo một cảm giác ngứa tê dại.

***

Chu Hỉ thật sự không hiểu nổi, trước nay Trân Trân rất ít khóc lóc, làm sao nàng ấy vừa giặt đồ về, đã nhìn thấy con gái khóc thành đóa hoa nhỏ.

“Làm sao vậy?” Chu Hỉ vội vàng bế con gái.

Trân Trân thút thít chỉ Chu An và Dư Đào, tố cáo: “Cữu cữu và cữu mẫu, ức, họ ăn trộm mật, không dẫn theo Trân Trân!”

Chu Hỉ quay đầu nhìn hai người họ.

Dư Đào hơi chột dạ, còn hơi không chịu thua: “... Sao Trân Trân lại như vậy, rõ ràng ta cũng cho ngươi ăn, ngươi còn tố cáo.”

Nàng và Chu An trao đổi ích lợi trong phòng bếp, không ngờ bị Trân Trân phát hiện, nhìn họ len lén ăn gì đó, lập tức khóc.

Dư Đào cũng đổ bát nước mật cho Trân Trân, định hối lộ con bé, kết quả con thỏ nhỏ chết bầm này uống xong lại trở mặt vô tình, khóc không ngừng.

Chu Hỉ nghe chỉ cảm thấy buồn cười, hỏi Trân Trân: “Con cũng uống nước mật rồi mà, tại sao còn khóc?”



Trân Trân cũng rất uất ức, vốn con bé không tức giận như vậy, kết quả con bé nếm nước mật, nước mật ngon như vậy! Dư Đào lại cho cữu cữu uống trước!

Rõ ràng cữu mẫu từng nói, nàng thích Trân Trân nhất!

Nhắc tới cũng phải trách Dư Đào nói chuyện không uốn lưỡi, thấy Trân Trân đáng yêu, ngày nào cũng dỗ con bé nói thích con bé nhất.

“Bởi vì, bởi vì cữu mẫu có đồ ngon lại cho cữu cữu ăn trước, bị Trân Trân phát hiện mới nghĩ đến Trân Trân.” Trân Trân càng nghĩ càng giận, chu cái miệng nhỏ nhắn.

“À~~” Chu Hỉ sâu xa nhìn Dư Đào và Chu An, thêm mắm thêm muối: “Vậy hết cách rồi, nói cho cùng cữu mẫu và cữu cữu thân thiết hơn.”

Trân Trân nghe xong càng tức, Trân Trân lại khóc.

Chu An hắng giọng: “Khụ, ta về phòng trước.”

Có người ngoài mặt thản nhiên, lỗ tai ngấm ngầm đã đỏ.

Dư Đào vội vàng tiến tới đẩy Chu Hỉ, ôm Trân Trân giải thích: “Không có không có, đừng nghe mẹ ngươi nói bậy, ta thích Trân Trân nhất mà. Ngươi xem buổi sáng ta cho ngươi mật ong cực kỳ ngọt, hôm nay cho cữu cữu ngươi nước mật ong. Ngươi nói xem, là mật ong ngọt hay nước mật ngọt?”

Người còn chưa đi xa ngoài cửa dừng bước.

Trân Trân suy nghĩ, hình như đúng là mật ong ngọt hơn, con bé quyết định tha thứ cho cữu mẫu: “Vậy sau này cữu mẫu vẫn phải thích Trân Trân nhất, không thể giấu Trân Trân tốt với cữu cữu.”

Dư Đào giơ ba ngón tay lên: “Ta bảo đảm.”

Chu Hỉ rầu rĩ, sao con gái lại không có mắt nhìn như vậy chứ.