Chương 11

Đi ra khỏi phòng Chu An, Dư Đào rơi vào suy nghĩ.

Nàng không đành lòng nhìn dáng vẻ cô đơn lạnh lùng của Chu An, nhất thời kích động vẽ ước mơ cho chàng, kiếm tiền thì nàng có suy nghĩ, nhưng mà nàng cũng không chắc chắn cơ thể của Chu An có thể khỏi không.

Xem ra vẫn phải tìm một đại phu đáng tin khám xem, có lẽ phải đến huyện thành hoặc phủ thành mời.

Nhắc tới kiếm tiền, Dư Đào nhớ lại tổ ong thấy trong rừng hôm nay. Mặc dù không biết năng lực sản xuất và vật giá của triều đại này thế nào, nhưng ban đêm thấy Chu gia đốt đèn dầu chứ không phải nến, nàng đoán chắc trình độ xấp xỉ nhà Đường với nhà Tống, nến khá đắt tiền.

Tổ ong này là bảo bối, lấy hết mật ong, còn có thể luyện sáp ong làm nến, ong có thể bỏ vào thuốc, vụn tổ ong còn lại còn có thể nấu đường ong.

Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Dư Đào yên lặng tính toán trong lòng, tổ ong thấy hôm nay rất lớn, nếu như hái được hết, chắc cũng được hai ba cân? Bây giờ là mùa thu, nguồn mật trên núi phong phú, chính là thời gian chảy mật, một tổ ong ít nhất cũng có một cân.

Đương nhiên, những mật đất này cũng không bán được giá quá cao, xem ra còn phải tìm xem có tổ ong khác hay không.

Nếu như là người bình thường, cho dù biết tổ ong đáng tiền cũng sẽ không có suy nghĩ gì. Nói cho cùng thì ong chích người, nguy hiểm quá cao. Nhưng Dư Đào không phải người bình thường, mặc dù nàng chỉ là sinh viên bình thường, nhưng nhà họ ngoài làm ruộng, còn nuôi trồng. Nuôi cá nuôi ong, kích thước rất lớn, Dư Đào cũng xem như là người nuôi ong.

Nhưng dù sao đây không phải cơ thể của nàng, không biết có dị ứng với nọc ong không, vẫn phải cẩn thận thì tốt hơn.

Hôm sau, Chu Hỉ phải làm việc nhà, Dư Đào lại gọi Xuân Nha và Tiểu Hổ Tử lên núi hái rau dại, lần này nàng đặc biệt để ý, trừ tổ ong thấy lần trước ra, thì còn tìm được hai tổ ong khác, nàng âm thầm ghi nhớ vị trí.

Về nhà đã bắt đầu kế hoạch, nàng đi dạo khắp nhà như thổ phỉ, nhìn Đông nhìn Tây, chỉ tìm được tấm lưới rách, mắt lưới không tính là lớn, nhưng có một chỗ thủng.

Dư Đào không cần cái lưới này bằng phẳng, cho nên trực tiếp buộc hai bên lỗ lại, miễn cưỡng chắp vá.



Nàng lại đi nhìn căn phòng chất đồ linh tinh, xác nhận trong nhà có nón lá và áo tơi, lúc này mới yên tâm.

Chờ đến tối đưa thuốc theo thường lệ, Dư Đào thấy Chu An lại đang đọc sách, không biết có phải nghe đề nghị của nàng, lần này chàng đã châm đèn dầu

Đèn dầu là đãi ngộ mà người có học như Chu An mới có, nhưng dùng dầu trẩu nên bốc khói đen, khiến Chu An luôn ho khan hai tiếng.

Dư Đào:...

Nàng bất đắc dĩ bỏ thuốc xuống, mở cửa sổ thông gió, sau đó rút quyển sách trên tay Chu An.

Chu An ngạc nhiên ngẩng đầu, Dư Đào không đổi sắc mặt: “Đèn dầu không đủ sáng, vẫn hại mắt, khói đen cũng không tốt cho cơ thể, buổi tối đừng đọc sách.”

“...Được.” Chu An không nói, yên lặng nhận lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch.

Trước đây mặc dù người nhà không cho chàng thi cử, nhưng cho tới bây giờ không ngăn cản chàng đọc sách, thậm chí họ còn mua đèn dầu cho chàng, chính là sợ chàng muốn đọc sách ởvaofban đêm.

Chu An phức tạp nhìn Dư Đào, nàng mong chàng khảo được công danh, cũng mong chàng có thể khỏe mạnh, nàng quan tâm chàng, cũng quản lý chàng, cảm giác này giống như... thật sự là thê tử.

Không, nàng đã là thê tử của chàng. Chu An bừng tỉnh, hình như mới vừa nhận ra vấn đề này. Chàng chỉ nghĩ nếu như mình chết, thu xếp cho nàng thế nào mới ổn thỏa, vẫn chưa từng nghĩ, nếu như chàng còn sống, hai người sẽ sống chung thế nào...

“Đúng rồi Chu An, ngươi nói mua một cây nến cần bao nhiêu tiền?” Dư Đào nhân cơ hội hỏi thăm vật giá: “Ta nghe nói có nến làm từ sáp trùng?”

Chu An hoàn hồn: “Cây nến bình thường là hai mươi văn một cây, đa phần là nến đá. Nến trùng mà nàng nói, hoàng lạp khoảng bốn năm trăm văn, ta chưa từng thấy bạch lạp, chắc là quý giá hơn hoàng lạp.”