Chương 14

Vị Vạn Kim nắm chặt lấy con khỉ hoang, dùng sức ném thật mạnh về phía sau, con khỉ hoang bị đập mạnh xuống nền cát, mất một lúc lâu mới bò dậy rồi nhanh chóng chạy trốn.

Tô Diệp chứng kiến cảnh tượng Vị Vạn Kim ném con khỉ hoang, trong đầu lại hiện lên những thứ sách vở đã nói về vật ô nhiễm ăn thịt người, cậu quay đầu định chạy về hướng khác. Nhưng chỉ mới chạy được vài mét, cậu đã bị đối phương vươn móng vuốt móc lấy cổ áo, nhấc lên dễ dàng như thể cầm một món đồ chơi nhỏ nhắn.

Bé con cố gắng vùng vẫy, tay chân nhỏ ngắn vung vẩy trong không trung, nhưng cho đến khi cậu mệt lả, cũng không thể chạm vào đối phương một chút nào, thậm chí còn làm rơi một chiếc giày.

Tô Diệp: ". . ."

Một lát sau, bé con buông thõng cả tứ chi, tỏ ra đã từ bỏ mọi nỗ lực chống cự.

Thấy bé con đã ngoan ngoãn, Vị Vạn Kim thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không có kinh nghiệm tiếp xúc với mấy bé con thế này, chỉ biết rằng bé con là một loại sinh vật rất phiền phức, và hắn rất sợ phiền phức. Nhưng bây giờ xem ra cũng không tệ lắm, bé con này chỉ cố vung vẫy ra đòn tấn công không làm tổn thương gì đến hắn, và rất nhanh đã tự chấp nhận bản thân thất bại rồi.

Vị Vạn Kim nghĩ như vậy, móng vuốt khác đang cầm đèn pin nhặt lên đôi giày từ mặt đất, móc lấy bé con và xoay người tiếp tục bước vào sâu trong rừng.

Tô Diệp bị Vị Vạn Kim nắm lấy cổ áo, cả người bị đưa lên cao, khi đối phương bước nhanh cậu bị quay mấy vòng trong không trung, đầu óc choáng váng, rất nhanh sau đó cậu đã hiện ra vẻ mặt mơ màng, cái đầu nhỏ cũng chùng xuống.

Cảm nhận được bé con đột nhiên trở nên nặng hơn, Vị Vạn Kim dừng bước, cụp mắt nhìn xuống cậu bé trong móng vuốt.

Sau đó phát hiện thiếu niên đã bị mình làm cho không phân biệt được người hay thú, đôi mắt tròn xoe mơ màng, không tập trung.

Vị Vạn Kim nghĩ thầm, bé con quả nhiên rất phiền phức.

Do dự một chốc, hắn đặt thiếu niên xuống một tảng đá lớn sạch sẽ bên cạnh, móng vuốt sờ lên cằm suy nghĩ xem mình nên thay đổi tư thế như thế nào để tiếp tục dẫn bé con theo. Đặt lên lưng chắc chắn là không được, mỗi chiếc gai trên lưng hắn đều dài đến nửa mét và cực kỳ sắc nhọn, chắc chắn không phải là thứ mà làn da mong manh của bé con có thể chịu đựng được.

Sau một hồi suy nghĩ, Vị Vạn Kim nhặt một vài lá cây khô từ mặt đất, rải một lớp dày đều lên bụng nhỏ của Tô Diệp, sau đó móng vuốt cẩn thận vòng qua những chiếc lá khô nắm lấy vòng eo của bé con.

Sau khi đã xác nhận rằng mình không làm tổn thương đến bé con, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, duy trì tư thế dùng một móng vuốt nắm lấy bé con, một móng vuốt còn lại cầm giày, rồi tiếp tục hành trình của mình.

Sau một thời gian đi bộ như vậy, Vị Vạn Kim đưa Tô Diệp đến trước một ngôi nhà gỗ khổng lồ.

Từ khi được Vị Vạn Kim điều chỉnh tư thế nắm lấy cậu, thì cậu đã không còn cảm thấy choáng váng nữa, lúc này cậu đang ngơ ngác nhìn ngôi nhà gỗ khổng lồ trước mắt, tựa như chỉ có trong câu chuyện cổ tích.

Ở cơ sở loài người nơi cậu sống, mọi thông tin xung quanh luôn có ý nói rằng vật ô nhiễm là một nhóm sinh vật cực kỳ nguy hiểm, không có lý trí, giống như những con thú ăn thịt sống không biết lý lẽ... Nhưng bây giờ, cậu lại được một vật ô nhiễm dẫn đến trước một ngôi nhà gỗ được chế tác rất tinh xảo.

Hóa ra vật ô nhiễm cũng sống trong nhà sao? Tô Diệp chưa kịp nghĩ nhiều hơn, đã cảm thấy cả người mình đang rơi xuống, và sau một hồi, cậu đã được Vị Vạn Kim đặt dưới mái hiên trước ngôi nhà gỗ, cùng với đôi giày và chiếc đèn pin hình mặt trăng của cậu.

"Mặc vào, cầm đèn vào trong." Vị Vạn Kim cụp mắt nhìn bé con đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đôi bàn chân trắng nõn, vết thương đỏ tươi trên bắp đùi, giọng điệu nói ra rất lạnh lùng.

Tô Diệp không dám chống lại mệnh lệnh của vật ô nhiễm to lớn, cậu vội vàng xỏ giày vào, sau đó bước những bước chân ngắn về phía ngôi nhà, chạy đến cửa lớn của ngôi nhà gỗ, Tô Diệp đưa hai bàn tay nhỏ bé ra đẩy cửa, nhưng sau một hồi lâu, cửa lớn vẫn không hề nhúc nhích.

Bé con bắt đầu thấy hơi tức giận rồi, má phồng lên nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Vị Vạn Kim: ". . ."

Hắn suýt đã quên mất, đây là một bé con nhỏ nhắn rất yếu ớt.

Hắn vươn móng vuốt nhẹ nhàng đẩy một cái, cánh cửa mà Tô Diệp không thể mở được dưới tay cậu bỗng nhiên mở ra một khe hẹp đủ cho Tô Diệp đi qua, Tô Diệp thấy không còn cơ hội trốn thoát nữa, nên ngoan ngoãn bò vào trong.

Thấy Tô Diệp đã vào cửa, Vị Vạn Kim đang chống ở cửa lập tức thu móng vuốt về, cánh cửa dưới tác động của cơ chế từ từ đóng lại.

Bé con Tô Diệp không ngờ rằng vật ô nhiễm đã bắt cậu đến đây nhưng lại không vào, cậu bất giác thốt lên: "Chú không vào sao?"