Chương 5

Nói xong, gã nhanh chóng rời đi, Tiểu Cốc Dụ còn chưa kịp phản ứng.

Tiểu Cốc Dụ ngượng ngùng dừng lời, sững sờ một lúc mới bắt đầu lại ‘sự nghiệp’ xây dựng túp lều rơm của mình.

Sau khi giải quyết xong vấn đề cắm cọc, không lâu sau, Tiểu Cốc Dụ đã thành công cố định tường rơm vào cành cây.

Cứ như vậy, một túp lều rơm nhỏ nhưng đủ để che chắn ánh mặt trời đã hoàn thành.

Tiểu Cốc Dụ ở trong túp lều cho đến khoảng ba bốn giờ chiều, khi ánh nắng mặt trời cuối cùng cũng yếu đi, cậu mới ra ngoài hái mâm xôi.

Sau khi hái xong mâm xôi trở về nhà, đi ngang qua nhà người đàn ông béo, Tiểu Cốc Dụ dừng bước, thuần thục đặt một số quả mâm xôi to và màu sắc tươi ngon trước cửa nhà gã.

Sau đó mới trở về túp lều nhỏ của mình.

Một bên khác, người đàn ông béo như thường lệ đến thăm ngôi nhà duy nhất còn người sống ở làng hoang.

Người đàn ông béo gọi chủ nhà này là Lão Vương, Lão Vương là một cụ già hơn bảy mươi tuổi, vóc dáng thấp bé, tinh thần minh mẫn, đôi mắt sáng như mắt mèo trong đêm.

"Đổng béo, anh đến rồi à, mau vào đi." Lão Vương mở cửa cho Đổng béo.

Đổng béo quen cửa quen nẻo ngồi xuống chiếc bàn đã bày sẵn quân cờ và bàn cờ bên cạnh cửa sổ.

Chuyện Đổng béo là quỷ, Lão Vương cũng biết, nhưng điều đó không ngăn cản họ trở thành tri kỷ, dù sao cuộc sống trong làng cũng vừa buồn chán vừa dài dằng dặc, có bạn mới có thể gϊếŧ thời gian.

"Vẫn luật cũ à?" Đổng béo tự giác lấy quân cờ trắng.

Lão Vương cũng không khách sáo, cầm quân đen đặt xuống trên bàn cờ trước.

Vài phút sau, Lão Vương cười lớn: "Tôi thắng rồi! Năm quân nối liền!"

Đúng vậy, họ đang chơi cờ caro.

Đổng béo khi còn sống chỉ là một đầu bếp, chẳng hiểu gì về cờ vây cả.

Còn về Lão Vương, lão không biết chữ, bộ cờ này cũng chỉ là do lão nhặt được khi đi nhặt ve chai, mấy đứa trẻ không cần nữa mới cho lão.

Ban đầu Lão Vương cũng không định lấy, nhưng mấy đứa trẻ nói có một cách chơi rất đơn giản, lão chắc chắn có thể học được, Lão Vương mới mang cờ về nhà.

Hai người ‘chém gϊếŧ’ cả buổi chiều, đến khi mặt trời lặn, Lão Vương cầm túi da rắn chuẩn bị ra ngoài nhặt ve chai, Đổng béo mới chào tạm biệt lão.

Trước khi chia tay, Lão Vương thuận miệng nói một câu: "À, ngày mai trời mưa, đừng tới tìm tôi, tôi cũng nghỉ ngơi ở nhà một ngày."

Đổng béo: "Ồ."

Gã ngẩn người, không biết là nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên mở miệng: "Tôi nhớ là nhà lão có hai cái áo mưa, cho tôi một cái đi."

"Anh cần áo mưa làm gì, một hồn ma như anh, có ướt thì lắc lắc không phải khô rồi sao? Lần trước tôi nói cho anh, anh còn không chịu lấy đấy." Lão Vương vẻ mặt khó hiểu.

"Cái ông lão này, quan tâm nhiều như vậy làm gì, cho tôi là được."

Vài phút sau, Đổng béo mang theo áo mưa đi ngang qua túp lều rơm, không thấy bóng dáng cậu bé đâu, chắc là đang ở trong lều.

Nhưng... việc đưa áo mưa cho một cậu nhóc rách rưới, không phải biểu hiện rằng Đổng béo gã đây là một người tốt à?

Gã là một lệ quỷ, không thể làm những việc như vậy được.

Thế là Đổng béo mang theo chiếc áo mưa mà mình đã cố tình xin, thẳng thắn bước qua túp lều rơm của Tiểu Cốc Dụ, tiến thẳng vào sân nhà mình.

Trước cửa nhà lại đặt những quả mâm xôi tươi mới, còn chịu khó hơn cả những người hậu bối cúng dường cho gã.

Bước chân Đổng béo chợt dừng lại.

Gã quay trở lại dưới gốc cây cổ thụ, hắng họng một cái: "Có ở đó không?"

Màn rơm được vén lên một góc, Tiểu Cốc Dụ nghiêng đầu, giọng điệu rất lễ phép: "Có chuyện gì không chú?"

"Tao... tao có một cái áo mưa cũ, không dùng nữa, định vứt đi." Đổng béo lúng túng nói.

"Áo mưa ạ? Nếu chú không cần, có thể cho cháu được không?" Đôi mắt cậu nhóc lập tức sáng lên, kích động ngẩng đầu nhìn Đổng béo.

"Mi cần thì cứ lấy đi, dù sao cũng là thứ tao không cần." Đổng béo ném áo mưa trong tay mình cho cậu, chiếc áo mưa màu vàng nhạt bao phủ hoàn toàn cơ thể nhỏ bé của Tiểu Cốc Dụ.

Tiểu Cốc Dụ nhìn xuyên qua chiếc áo mưa, không ngừng cảm ơn Đổng béo: "Cảm ơn chú rất nhiều, cháu đúng là đang cần một chiếc áo mưa ạ!"

"Không phải cố ý mang đến cho mi, đừng cảm ơn tao." Đổng béo nói với giọng điệu lạnh lùng, nhanh chóng rút cái tay sắp bị Tiểu Cốc Dụ kéo lấy của mình về.

Gã xoay người bước đi.

Tiểu Cốc Dụ ôm chiếc áo mưa màu sắc rực rỡ, trong lòng hiểu rõ chiếc áo mưa này chính là Đổng béo tìm cớ để cho mình, dù sao người trong làng đều tiết kiệm, làm sao có thể vứt bỏ một chiếc áo mưa không hề rách lỗ nào, trông còn mới đến chín phần như vậy.

Tiểu Cốc Dụ trong lòng rất biết ơn, để cho chiếc áo mưa phát huy tác dụng tối đa, cậu đã rất cẩn thận phủ nó lên trên túp lều rơm của mình, đảm bảo nó có thể bao phủ toàn bộ túp lều, ngăn chặn nước mưa bắn vào làm ướt rơm.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Tiểu Cốc Dụ trở lại trong lều rơm.

Đêm đến, nhiệt độ giảm xuống, nhưng nhờ có túp lều rơm, đêm nay không còn gian nan như đêm qua nữa.

Tiểu Cốc Dụ nằm trên đống rơm đã được phơi cho mềm mại, hít thở mùi hương của rơm và ánh nắng hòa quyện, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, trời bắt đầu rơi những hạt mưa rì rào.

Mưa không lớn, nơi Tiểu Cốc Dụ dựng lều cao hơn các nơi khác một chút, không phải lo lắng bị nước ngập.

Tiếng mưa rơi trên áo mưa tạo ra âm thanh lộp bộp, đặc biệt giúp dễ ngủ, Tiểu Cốc Dụ tỉnh giấc vì tiếng mưa, trở mình một cái, ôm lòng cảm kích với Đổng béo, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ lần nữa.