Chương 1: Thủ đoạn

Bên trong khách sạn 5 sao, một chàng trai trẻ tuổi đang đang lén la lén lút xuất hiện trong hành lang, nhìn quanh bốn phía. Sau khi chắc chắn không có ai nhìn thấy, mới hít sâu một hơi, lấy ra thẻ phòng ướt đẫm mồ hôi tay mở cửa phòng, nhắm ngay vùng cảm ứng điện từ trên cửa.

Chỉ nghe bíp một tiếng, cửa mở ra, cậu ta lau mồ hôi lên quần, xoay tay nắm cửa.

Cánh cửa gỗ nặng nề từ từ mở ra, bên trong không có một tia sáng, tối đen như thể có con quái vật nào đó đang ẩn núp chờ đợi ăn thịt người, hoặc như là ẩn chứa một kho báu bí ẩn, khiến người ta muốn tìm tòi kết quả.

Thiếu niên khẩn trương nuốt nước miếng, vừa nghĩ tới nếu như được quý nhân coi trọng, cậu ta có thể được chào mời như một ngôi sao hạng nhất, cắn chặt răng, vừa định bước vào, nhưng đúng lúc này, một bàn tay từ phía sau đột ngột vươn tới, đặt lên bả vai cậu ta.

Cơ thể bất giác cứng đờ, nghĩ rằng đã bị bắt ngay tại trận, trong nháy mắt vô số ý nghĩ thoáng qua trong đầu chàng trai trẻ tuổi, chậm rãi chuyển động cái cổ cứng đờ, “Phó… Phó tổng.” Chờ đến khi thấy rõ người đến là ai, cậu ta sửng sốt, buột miệng thốt ra: “Tại sao lại là anh… ưm…”

Còn chưa nói dứt câu, người đàn ông phía sau đã bịt miệng cậu ta lại, không cho cậu ta phản kháng, thành thạo túm người kéo đến phòng xép cách vách.

Rầm.

Cửa đóng lại, ngay sau đó ánh sáng mờ ảo của hành lang bị ngăn cách bên ngoài.

Ứng Tranh đã chuẩn bị trước sợi dây thừng, trói hai tay thiếu niên ra sau lưng, sau đó lại thong thả ung dung quấn dây thừng lên chân cậu ta, quấn từng vòng từ bắp đùi tới cẳng chân, trực tiếp trói người ta thành con nhộng.

Trong suốt quá trình này, chàng trai trẻ tuổi vẫn luôn chửi bới anh bằng nhiều từ ngữ khó nghe, Ứng Tranh mắc điếc tai ngơ.

Sau khi chắc chắn đối phương không thể thoát ra để phá hư chuyện tốt của anh, anh mới nhặt thẻ phòng rơi dưới đất khi cậu trai giãy giụa lên, ngồi xổm trước mặt đối phương, có thể nói là ôn nhu dùng thẻ phòng vỗ vỗ khuôn mặt đỏ ửng của cậu ta, “Cảm ơn.”

Đều là người thông suốt trong vòng tròn này, cậu lập tức nhận ra mục đích của Ứng Tranh, không lựa lời nói: “Ứng Tranh, sao anh không đi tiểu sau đó soi mặt mình trên đó xem, lớn tuổi như vậy, ngoại hình vẫn như cũ, anh cảm thấy Phó tổng có thể xem trọng anh sao? Tôi khuyên anh thức thời một chút nhanh thả tôi ra, chờ tôi nổi tiếng rồi, chúng ta ở cùng một công ty, nói không chừng tôi có thể giúp cho anh.”

Giống như nghe được chuyện buồn cười nào đó, Ứng Tranh “Ha” một tiếng bật cười, “Phải không?”

Chàng trai vốn dĩ rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy Ứng Tranh cười, trên mặt nhất thời lộ vẻ thất thần.