...
“Ong!”
Tiếng máy cà phê chuyển động, trong nhà tràn ngập mùi hương ngọt ngào.
“Sao lại thế này, ngày hôm qua ngủ không ngon sao?”
Cửa hàng trưởng nhìn Nhiễm Hàng phát ngốc đứng trước máy cà phê, nhịn không được lên tiếng hỏi.
“A...” Nhiễm Hàng tỉnh táo lại, hắn xoa nhẹ đôi mắt hơi khép lại của mình, làm xong hai ly cà phê nhiều sữa nhiều đá.
Đang khuấy lên, mí mắt của hắn lại giật lên, tối hôm qua chỉ ngủ mấy tiếng, hắn cảm thấy bây giờ bản thân có thể ngủ gật bất cứ lúc nào.
Nhưng dù vậy, Nhiễm Hàng vẫn dựa vào ký ức của cơ thể làm tốt hai ly cà phê, hắn dán nhãn lên, mỉm cười đưa cho khách hàng: “Thức uống của chị đây.”
“Cảm ơn.” người phụ nữ nhận lấy, cô liếc nhìn phù hiệu trước ngực Nhiễm Hàng, hơi do dự nói: “Cái đó...”
“Tôi có thể thêm Wechat của cậu không?”
“Nếu không tiện.”
Mí mắt của Nhiễm Hàng híp lại, hắn sắp chìm vào mộng đẹp, cửa hàng trưởng lại vỗ bờ vai hắn, cười nói với vị khách hàng kia: “Tiện, cậu ta rất tiện.”
Nói xong, anh ta đẩy cánh tay Nhiễm Hàng.
Nhiễm Hàng tỉnh táo lại, hàng mi dài của hắn hơi run lên, hắn lấy điện thoại trong túi ra, đưa tay về trước, vẻ mặt có chút xấu hổ nói: “Để tôi quét cho.”
Đối phương để hắn quét mã xong thì mang cà phê rời đi, ra ngoài cửa, nhìn thấy thông báo xin kết bạn, tên hiển thị là ‘Jean coffee’, hình đại diện là logo quán.
Nhiễm Hàng không quen việc kết bạn với khách hàng, những mỗi lần từ chối hắn lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, sau đó cửa hàng trưởng chỉ cho Nhiễm Hàng một chiêu, có người hỏi hắn cách liên hệ, hắn dùng Wechat của cửa hàng thêm bạn là được, sau khi thêm xong câu đầu tiên nói là: “Anh trai/Chị đẹp, cà phê cửa hàng chúng tôi như thế nào? Có muốn tôi giới thiệu một ít đồ uống cho anh/chị không...”
Dĩ nhiên không phải Nhiễm Hàng gửi, là người phụ trách việc Marketing của quán làm.
Tuy rằng có chút thiệt hại, nhưng quả thật có thể thúc đẩy việc bán hàng.
Sau khi tiễn khách đi rồi, Nhiễm Hàng rửa mặt bằng nước lạnh, cuối cùng cũng tỉnh táo đôi chút.
Cửa hàng trưởng hỏi hắn: “Tìm công việc sao?”
Anh ta cũng xem như biết đôi chút tình trạng của Nhiễm Hàng, nếu không phải trong nhà xảy ra chuyện, đối phương sẽ không tới tiệm cà phê làm việc.
Nhiễm Hàng: “Tạm thời được vài cái, tuần sau có ba buổi phỏng vấn, có lẽ sẽ xin nghỉ nửa ngày.”
Cửa hàng trưởng rửa dụng cụ pha cà phê, nửa đùa nửa thật nói: “Đến lúc đó nếu cậu rời đi rồi, kinh doanh của tiệm sẽ ít đi rất nhiều đấy.”
“Cửa hàng trưởng, có suy xét tới việc tăng tiền lương không? Nếu không người giỏi tới từ đại học A tìm ở đâu ra chứ?”
Đúng lúc này, người làm khác là Giang Minh thay đồ xong đi ra, cậu ta cười vỗ bả vai Nhiễm Hàng nói.
Giang Minh là sinh viên đại học A, cũng xem như là bạn học cùng trường với Nhiễm Hàng, cậu ta có vài phần trêu chọc trong lời nói, nhưng cũng không phải hoàn toàn là trêu chọc.
Vẻ ngoài của Nhiễm Hàng chiếm hết ưu thế của Alpha, cao gần 1m9, vai rộng chân dài, cảm giác Alpha trên người lại không áp bách, điểm mấu chốt là khuôn mặt rạng ngời, đẹp trai, mỗi lần mấy Alpha bọn họ cùng ra ngoài, Nhiễm Hàng mãi mãi là người được chào đón nhất, nhưng đương sự lại chẳng hay biết gì.
Lúc Giang Minh rửa ly để ý tới đôi mắt thâm đen của Nhiễm Hàng, không khỏi hỏi: “Công việc ở câu lạc bộ kia cậu phải làm tới khi nào?”