Chương 3.1: Lời thề tâm ma

Ngôn Tẫn ngủ mất một ngày một đêm, cuối cùng cũng tỉnh.

Thời điểm hắn tỉnh lại liền nhìn thấy sư tôn ở bên cạnh cách hắn cũng không xa.

Trên án thư y phóng một ít ngọc bài.

Nhìn dáng vẻ là tông môn có việc cần xử lý, nhưng không yên lòng hắn, cho nên đơn giản liền lại đây xử lý.

Nhất thời làm tâm Ngôn Tẫn phát đau giống như bị kim đâm.

Thanh Hư đạo tôn tự nhiên cũng nhận ra được đồ nhi đã tỉnh.

Nhìn dáng vẻ này hiện tại của Ngôn Tẫn, y cũng không thể lại xụ mặt, y từ từ đi tới hỏi “Sao rồi? Có khá hơn chưa?” Ngôn Tẫn thấp thấp gật đầu.

Thanh Hư đạo tôn xoa xoa đầu Ngôn Tẫn “Đừng trách vi sư lần này phạt ngươi nặng như vậy, lần này ngươi làm vi sư thực sự tức giận.”

“Không có.” Ngôn Tẫn nói “Mặc kệ sư tôn phạt ta như thế nào, ta cũng đều nguyện ý cam chịu.”

Thanh Hư đạo tôn nhíu mày.

Hắn nhìn Ngôn Tẫn sắc mặt hôi bại, con ngươi ảm đảm không chút ánh sáng, cả người dường như mất đi hơi thở người sống, nhịn không được nói “Đứa nhỏ này, vì sao ngươi lại lún sâu như vậy.”

Ngôn Tẫn nghe được lời này, liền biết sư tôn hiểu lầm.

Hắn muốn giải thích, nhưng sư tôn cũng không cho hắn giải thích, mà là nghiêm túc nói “Tẫn Nhi, bây giờ ngươi tu vi Kim Đan kỳ, tương lai rộng mở, chớ có chết vì tình tình ái ái.”

Nói xong, Thanh Hư đạo tôn dừng lại một chút rồi lại tiếp tục nói “Huống hồ, Vị Chước tu là vô tình đạo, ngươi cũng biết vô tình đạo như thế nào? Ngươi cứ tiếp tục như vậy dây dưa, không chỉ ngăn trở đạo của chính mình, cũng nhiễu đạo của người khác.”

“Ta biết, sư tôn.”

“Thật sự nghe lọt?” Thanh Hư đạo tôn nhìn Ngôn Tẫn.

“Vâng.” Ngôn Tẫn rũ mắt.

Thanh Hư đạo tôn thở dài, sau đó xoa xoa đầu Ngôn Tẫn an ủi “Đừng làm cho sư tôn lo lắng, biết không?”

Ở Tu Chân giới, quan hệ thầy trò so với cha mẹ còn thân thiết hơn nhiều.

Bởi vì phần lớn thời gian đệ tử đi theo sư tôn so cha mẹ còn dài hơn, từ mấy trăm cho đến ngàn năm.

Sư tôn có đôi khi cũng giống như cha.

Thanh Hư đạo tôn cũng xem Ngôn Tẫn như là nhi tử của chính mình. E sợ hắn cầu mà không được cuối cùng rơi vào nhầm đường lạc lối.

Ngôn Tẫn gật gật đầu.

Hiếm khi nhìn thấy đồ đệ ngoan ngoãn như vậy, điều này làm cho Thanh Hư đạo tôn vui mừng không thôi, đồng thời y cũng không nhịn được có chút chua xót.

Y nhìn Ngôn Tẫn nói “Nếu như thế, vậy 10 ngày sau bí cảnh Đông Uyên mở ra, ngươi cùng các sư đệ đi theo trưởng lão tông môn cùng đi đi.”