Luyên Băng nhìn gà nướng trước mặt có chút mờ mịt. Nó giống như không hiểu vì sao Trường Tê lại muốn đem đặt gà nướng đặt ở bên cạnh mình.
Dù sao chuyện này cũng không quan trọng!
Ở địa bàn nó thì chính là của nó!
Vì thế Luyên Băng lập tức chạy qua ngậm lên, hơn nữa còn phát ra hai tiếng trầm thấp uy hϊếp Trường Tê.
Trường Tê an tĩnh mà nhìn Luyên Băng, nó cũng không có động.
Luyên Băng rất vừa lòng, sau đó nó vui vui vẻ vẻ ngậm gà nướng trở về, đặt song song bên cạnh gà nướng của mình.
Chờ làm xong xuôi hết thảy, nó liền ngồi xổm trên mặt đất, ngoan ngoãn chờ chủ nhân tỉnh lại.
Đến nỗi Trường Tê, nó cũng ngồi xổm cách Luyên Băng không xa.
Đám đệ tử bên kia cũng nhẹ nhàng thở ra. Bọn họ cuối cùng cũng có thể yên tâm nướng cơm chiều cho chính mình.
Nhưng đến khi bọn họ vừa mới nướng xong, lại thấy Trường Tê- bản mạng kiếm của Đoạn sư huynh đi tới, thú đồng như cũ lạnh băng nhìn bọn họ.
Các đệ tử: "..."
Mà lúc này, hết thảy mọi chuyện bên ngoài cả Ngôn Tẫn và Đoạn Vị Chước đều không hay biết.
Ngôn Tẫn vẫn đang nhắm mắt ngủ.
Từ sắc mặt đủ để có thể nhìn ra hắn rất mỏi mệt.
Đường dài như vậy, thuyền bay di chuyển đều dựa vào linh lực Ngôn Tẫn chống đỡ. Hơn nữa thân thể y còn đang chịu thương.
Có lẽ trong mắt mọi người, côn thương không tính là nghiêm trọng, nhưng không ai biết thần hồn y cũng bị hao tổn. Không chỉ bởi trọng sinh, mà còn do lời thề tâm ma tăng thêm thương tích.
Y có thể chống đỡ được đến hiện tại toàn bộ đều nhờ ý chí mà thôi.
Bây giờ có Luyên Băng bên cạnh, Ngôn Tẫn không cần phân một tia thần thức đề phòng nữa, nặng nề hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Còn Đoạn Di đang đả tọa tu luyện.
Không biết vì nguyên nhân gì, từ khi Trường Tê nhận chủ hạ xuống tay hắn, trong đầu hắn thường hiện lên một chút hình ảnh vụn vặt.
Hình ảnh lướt qua rất nhanh, hắn nhìn không rõ lắm.
Nhưng cũng nhiễu loạn tâm thần.
Cho nên Đoạn Di mới trực tiếp đả tọa tu luyện, bài trừ tạp niệm và quấy nhiễu.
Nhưng càng tu, hắn càng phát hiện những hình ảnh đó không những không biến mất, thậm chí càng hiện lên rõ ràng.
Đoạn Di ngỡ là ảo giác, vừa định dùng niệm lực đánh tan thì đột ngột dừng lại.
Bởi vì hắn thấy... Ngôn Tẫn.
Hình ảnh chung quanh cũng dần dần hiện lên rõ ràng, hắn nhìn thấy bản thân mình xuất hiện trên một khoảng sân. Trên bầu trời đêm cao vợi treo một bóng trăng vành vạnh, hương hoa đào nhàn nhạt thoáng qua, sân nhỏ yên lặng cô tịch.
Ngôn Tẫn thân mặc huyền y, đang ngồi trên ghế đá uống rượu.
Như thể nhận ra ánh mắt Đoạn Vị Chước, Ngôn Tẫn ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Sao thế? Ngươi không uống à?"
Đoạn Vị Chước không trả lời.
Ngôn Tẫn cười khẽ một tiếng, cười đến có chút tự giễu và cô quạnh.