Chương 16.2: Hồi ức kiếp trước

Y một hơi uống cạn chỗ rượu còn sót lại, sau đó mới lại lần nữa nhìn về phía Đoạn Vị Chước vẫn luôn lặng im không nói: "Ta truyền tin cho ngươi, ngươi lại thực sự tới."

"Vì sao lại tới?" Ngôn Tẫn nhìn Đoạn Vị Chước.

Đoạn Vị Chước vẫn không đáp.

Ngôn Tẫn trong mộng dường như cũng hiểu rõ tính tình Đoạn Di, thấy hắn không đáp cũng không hỏi lại, chỉ là đôi mắt mê mang ngây người nhìn vò rượu hồi lâu.

Một lúc sau, Ngôn Tẫn chợt ném thật mạnh vò rượu xuống đất!

Trong tích tắc, y đi tới trước mắt Đoạn Vị Chước, một tay bắt được cổ áo Đoạn Vị Chước, thanh âm nghẹn ngào: "Ta đang hỏi ngươi vì sao lại tới?!"

Biểu tình Đoạn Vị Chước vẫn đạm mạc như cũ, không nói một lời.

Ngôn Tẫn nhìn thần sắc Đoạn Vị Chước, nhìn đôi mắt vẫn luôn lạnh lẽo như hàn tuyết chưa từng thay đổi dù chỉ một lát, lực tay dần dần nới lỏng.

Gần như vô lực.

"Một chút cũng không có sao?" Ngôn Tẫn lẩm bẩm.

"Không... Động tâm dù chỉ một chút sao? Một chút thôi cũng được."

Ngôn Tẫn ngơ ngẩn nói, đôi mắt nhìn về phía Đoạn Vị Chước mang theo thống khổ và tuyệt vọng.

Đoạn Di cảm thấy l*иg ngực mình cũng nhói lên.

Nhưng hắn không hiểu loại cảm giác này.

Không phải vì Đoạn Di tu Vô Tình đạo mới trở nên lạnh nhạt. Từ nhỏ hắn đã như vậy, giống như không có thất tình lục dục.

Khi sư tôn nhận hắn là đồ đệ đã từng nói, hình như thất tình của hắn không được đầy đủ.

Nhưng Đoạn Di chưa bao giờ để trong lòng.

Hắn cũng không để ý, bởi vì mục tiêu cuối cùng của hắn chỉ là cầu được đại đạo.

Ngoại trừ điều này, hắn chẳng còn mong muốn gì khác.

Cho đến khi hắn gặp Ngôn Tẫn.

Nhìn Ngôn Tẫn đang ngơ ngẩn nhìn mình, trong đôi mắt kia như thể ngoại trừ mình thì không còn thứ gì khác.

Đoạn Di chậm rãi nâng tay, dường như muốn chạm đến Ngôn Tẫn, nhưng cuối cùng vẫn hạ xuống.

Không được Đoạn Di đáp lại, chút ánh sáng nhỏ nhoi cuối cùng trong mắt Ngôn Tẫn dần dần tắt lụi .

Y cười cười, cười đến nước mắt chảy xuống.

Giọng Ngôn Tẫn khàn khàn: "Sớm biết như thế..."

Câu tiếp theo còn chưa nói xong, tác dụng chậm mà mãnh liệt của rượu mạnh khiến y không chịu nổi, hôn mê bất tỉnh.

Trong mộng, Đoạn Di không để Ngôn Tẫn ngã xuống.

Hắn ôm lấy eo Ngôn Tẫn, sau đó, bàn tay có chút căng thẳng.

Đoạn Di để Ngôn Tẫn dựa vào hắn như vậy cả một đêm.

Cho đến khi Ngôn Tẫn có dấu hiệu sắp tỉnh, Đoạn Di mới chậm rãi đặt Ngôn Tẫn lên ghế đá. Sau đó ẩn thân quan sát y.