Phong chủ Vạn Linh Phong cười được một nửa mới nhận ra mình lại lỡ miệng, hắn dừng một chút, sau đó miễn cưỡng mở miệng: "Vậy, nếu ở đây không còn việc gì nữa, ta đi giúp chưởng môn sư huynh ngươi khôi phục pháp trận đi."
Nói xong, phong chủ Vạn Linh phong lập tức chạy như như một cơn gió.Thanh Hư đạo tôn miễn cưỡng nhịn xuống gân xanh trên trán, sau khi hơi dịu lại tâm tình mới lại lần nữa nói với Ngôn Tẫn: "Được, ngươi và thần binh tâm ý tương thông, nó nói cho ngươi là huynh đệ thì chính là huynh đệ. Có duyên như thế, ngươi và Vị Chước là sư huynh đệ, thần binh cũng thế."
Một câu coi như đặt dấu chấm hết, ngăn chặn trong tương lai có kẻ không muốn sống mà đi đồn đại hai thanh thần binh này là một đôi.
Ngôn Tẫn khẽ gật đầu.
Biểu tình Đoạn Vị Chước lạnh nhạt, y không có đáp lại những lời này của Thanh Hư đạo tôn, mà là nói: "Ta trở về trước."
"Chậm đã." Thanh Hư đạo tôn gọi Đoạn Vị Chước lại.
Thật ra lấy tính cách Đoạn Vị Chước, xem như y tiếp tục bỏ đi cũng không có việc gì, nhưng y lại phá lệ nghe lời mà dừng lại bước chân.
"Ngươi vừa mới đạt được thần binh, không khỏi tránh được có kẻ ngày đêm thương nhớ, cho nên ngươi cùng chúng ta trở về đi." Có y và các trưởng lão bảo hộ dọc đường, Thanh Hư đạo tôn mới có thể yên tâm.
Nói xong, Thanh Hư đạo tôn lại nghĩ tới cái gì, y nhíu mày nhìn về phía Ngôn Tẫn.
"Ta tiếp tục đi bí cảnh rèn luyện." Ngôn Tẫn nói.
Hắn biết sư tôn muốn nói gì.
Sư tôn đang lo lắng hắn hiện tại đạt được thần binh, sẽ có người âm mưu ám hại hắn.
Nhưng hiện tại Ngôn Tẫn cũng không muốn về tông môn.
Bởi vì hắn phải làm một chuyện, sáng sớm nay hắn đã nghĩ kỹ rồi.
Thanh Hư đạo tôn lại có chút bực bội lo âu. Cứ việc y âm thầm muốn tách Ngôn Tẫn và Đoạn Vị Chước ra, để Ngôn Tẫn bình ổn một thời gian. Nhưng hiện giờ chuyện thần binh vẫn khiến y không thể không nghĩ nhiều.
Tuy rằng bí cảnh sẽ áp tu vi mọi người về Trúc Cơ.
Nhưng nếu một đám tu giả Trúc Cơ đánh lénh Ngôn Tẫn, Ngôn Tẫn cũng sẽ rơi vào nguy hiểm.
Vì thế Thanh hư đạo tôn cuối cùng đau đầu nói: "Thôi, cái này để sau lại nói, trận pháp bên ngoài Đông Uyên bí cảnh còn cần chúng ta lưu lại mấy ngày để tu sửa, mấy ngày này ta sẽ quan tâm các ngươi một chút."
***
Cuối cùng Đoạn Vị Chước cũng bị giữ lại.
Bởi vì Thanh Hư đạo tôn không thể để Đoạn Vị Chước rời đi một mình, rốt cuộc biết rõ những người khác nhìn thần binh như hổ đói rình mồi. Cho nên y để Đoạn Vị Chước ở lại mấy ngày, chờ đến khi bọn họ tu sửa xong pháp trận lại cùng nhau rời đi.
Đoạn Vị Chước đồng ý.
Vì thế tất cả người Quy Nguyên Tông tìm một chỗ trong rừng nghỉ ngơi, còn tông chủ và các trưởng lão thì đi tu sửa pháp trận.