Chương 15.1: Chúng không phải một đôi

Bầu không khí đình trệ, yên tĩnh như chết lặng.

Gió nhẹ miên man, thời tiết rõ ràng rất đẹp nhưng phong chủ Vạn Linh phong lại chợt cảm thấy sau lưng lạnh ngắt.

Hắn tạm dừng khoảng chừng hai giây mới rốt cuộc nhận ra mình vừa nói cái gì.

Phong chủ Vạn Linh phong cẩn thận nhìn chưởng môn sư huynh. Quả nhiên, sắc mặt sư huynh rất khó coi.

Phong chủ Vạn Linh Phong dừng một chút, sau đó theo bản năng lùi lại về phía sau, thối lui đến cạnh phong chủ Tụ Luyện phong và các trưởng lão.

Các trưởng lão đều đã tới Hóa Thần kỳ thấy thế thở dài.

Trong lòng tự hỏi tiểu sư đệ làm thế nào mà có thể sống được đến tận bây giờ, sống lâu đến vậy mà vẫn không biết cách lựa lời để nói.

Không có một chút tiến bộ.

"Không phải một đôi." Thanh âm Ngôn Tẫn bỗng nhiên vang lên.

Lực chú ý của mọi người tức khắc đều chuyển tới trên người Ngôn Tẫn, bao gồm cả Thanh Hư đạo tôn.

Ngôn Tẫn nhìn sư tôn, nói: "Cùng nhau xuất thế bởi vì chúng là huynh đệ, Luyên Băng, chính là thần binh này nói cho ta."

"Luyên Băng? Đây là tên của thần binh?" Sắc mặt Thanh Hư đạo tôn hòa hoãn xuống.

"Đúng vậy."

Những người khác vừa nghe tức khắc cũng cảm thấy có đạo lý.

Xuất thế cùng một nơi, rất có thể chính là huynh đệ!

Ngôn Tẫn bình tĩnh, từ đầu tới cuối không hề nhìn Đoạn Vị Chước lấy một lần. Ngoại trừ vừa nãy hắn cảm nhận được ánh mắt như có như không cho nên mới quay đầu lại.

Hiện tại ngẫm lại, có lẽ là ảo giác của hắn.

Hệt như kiếp trước.

Ngôn Tẫn khép mắt, trong lòng có chút bi ai, hắn không biết nên làm thế nào mới có thể đập tan loại cảm xúc này.

Có lẽ, hắn nên sử dụng biện pháp kia. Cứ việc... Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Mặc kệ ra sao, lần này hắn sẽ không quấy rầy Đoạn Vị Chước nữa. Vì Đoạn Vị Chước, hay là vì tông môn, hoặc cũng vì chính hắn.

Hắn đều không thể.

Không ai thấy, khi Ngôn Tẫn nói ra những lời đó, lông mi Đoạn Vị Chước hơi run rẩy.

Nhưng thần sắc y vẫn lạnh nhạt như trước, ánh mắt cũng không hề gợn sóng, cho nên không ai có thể nắm bắt được sự biến hóa này.

Thanh Hư đạo tôn nhẹ nhàng thở ra.

Y khẽ gật đầu, sau đó đưa Trường Tê trong tay trả lại cho Đoạn Vị Chước, cũng nói: "Thần binh này tên gọi là gì?"

Đoạn Vị Chước không mở miệng.

Khi mọi người cho rằng y sẽ không trả lời, thì y lại nhàn nhạt đáp: "Trường Tê."

"Ha ha, tên này cũng không giống như huynh đệ ha ha ha. Nói mới nhớ, thần binh là do thiên địa sinh ra, sao có thể là huynh đệ, cũng đâu phải là người sinh." Phong chủ Vạn Linh phong ha ha cười nói.

Sắc mặt Thanh Hư đạo tôn tức khắc đen như đít nồi.

Editor: Thanh Hư: “bớt báo dùm.” =))