Đông Uyên bí cảnh.
Ngôn Tẫn vừa tới Đông Uyên bí cảnh, vốn đang định nói với Mộ trưởng lão một tiếng mình phải rời đi, hắn bỗng nhiên cảm ứng được cái gì.
"Đại sư huynh, làm sao vậy?" Kỳ Lâm nhìn đại sư huynh ngừng lại, không khỏi mở miệng hỏi.
Ngôn Tẫn không trả lời hắn mà đột nhiên nhìn về phía trận pháp bên ngoài bí cảnh.
Lúc này, Luyên Băng cũng đã tới bên ngoài Đông Uyên bí cảnh.
Nhưng ngoại biên Đông Uyên bí cảnh có một trận pháp vô cùng lớn, là do các đại tông môn cùng nhau luyện chế để bảo vệ đệ tử tông môn tới rèn luyện.
Luyên Băng nhìn pháp trận trong suốt kia, trực tiếp cho nó một kiếm.
Nhưng pháp trận chỉ hơi chấn động, cũng không có phản ứng gì khác.
Trường Tê đi theo phía sau nó thấy thế liền đâm tới, pháp trận được ngưng kết bởi trăm vạn linh thạch thượng phẩm trong nháy mắt bị Trường Tê đâm đến nứt vỡ bốn năm phần.
Luyên Băng thấy trận bị phá, nhanh chóng chạy vào.
"Đại sư huynh?" Kỳ Lâm vẫn còn đang hỏi.
Lần này, Ngôn Tẫn rốt cuộc cũng có phản ứng, nhưng hắn vẫn không trả lời Kỳ Lâm mà chợt bay về hướng trận pháp bí cảnh.
Những người ở đây chưa hiểu tình huống đại sư huynh như thế nào đã nghe thấy tiếng kiếm minh cao vυ"t! Một thanh thần binh dài khoảng ba thước màu xanh lá từ bên ngoài bay tới.
Mọi người tức khắc trợn mắt há hốc mồm.
Trong mắt Luyên Băng lúc này chỉ có một mình chủ nhân, khi nó nhìn thấy Ngôn Tẫn, thanh âm kiếm minh lập tức càng lớn.
Như vui sướиɠ, như kích động.
Nó nhanh chóng lao về phía hắn, chỉ là rõ ràng nên vui sướиɠ, nhưng không hiểu vì sao thanh âm kia như đang nức nở.
Càng tới gần, tiếng kiếm thút thít càng dồn dập.
"... Luyên Băng." Ngôn Tẫn đón được Luyên Băng, cảm nhận được thân kiếm run rẩy, thanh âm hắn hơi khàn: "Đừng khóc, ta còn sống."
Rồi sau đó, đông đảo tu sĩ đuổi tới phía sau nhìn thấy một màn trước mắt.
Thần binh khảm đá quý xanh lá trên chuôi kia đang thân mật xoay vòng vòng bên người Ngôn Tẫn, tiếng kiếm minh tản ra vui sướиɠ này không còn nghi ngờ gì nữa.
"Vậy mà, vậy mà là Ngôn Tẫn!!" Phong chủ Vạn Linh phong kinh hỉ đến mức không nói nên lời.
Hắn không nghĩ tới chủ nhân của thần binh vậy mà là Ngôn Tẫn!
Ánh mắt vô thức quét đến một nơi, hắn đột nhiên ‘ai’ một tiếng, sau đó nói: "Kia không phải Vị Chước sao?"
Đám người Thanh Hư đạo tôn theo bản năng nhìn về hướng phong chủ Vạn Linh phong nói, quả nhiên thấy được Đoạn Vị Chước đang đứng ở nơi rừng cây trống trải.
Không biết hắn đã đứng ở kia bao lâu.