Chương 14.1: Trường Tê nhận chủ

Thanh Hư đạo tôn tức khắc cau mày.

Y thầm thở dài một tiếng, sau đó nhìn về phía Ngôn Tẫn.

Lúc này trong lòng Thanh Hư đạo tôn vừa vui mừng vừa nhẹ nhõm, ánh mắt chứa đầy ý cười nhu hòa.

Đối với Thanh Hư đạo tôn mà nói, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính xác là cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống!

Lại còn là một cái bánh có nhân siêu to khổng lồ.

Khiến y cũng có chút phát ngốc.

Y cũng không nghĩ tới thần binh sẽ nhận Ngôn Tẫn làm chủ nhân!

Thế nhưng là Ngôn Tẫn!

Mặc kệ là phương diện nào mà nói, Thanh Hư đạo tôn cũng đều cảm thấy đây là kết quả hoàn mỹ nhất. Vừa thu thần binh về tay Quy Nguyên tông, lại có thể để Ngôn Tẫn danh chính ngôn thuận có được nó.

Vốn dĩ y còn nghĩ, nếu Quy Nguyên tông cướp được thần binh, sau đó nên làm thế nào để đưa cho Ngôn Tẫn.

Dù sao bên trên Ngôn Tẫn vẫn còn có cái bóng của Đoạn Vị Chước đè nặng, nếu y cứ bỏ qua Đoạn Vị Chước mà cho Ngôn Tẫn, không tránh khỏi bị phê bình.

Giờ thì tốt rồi, không còn bài toán khó này nữa.

Dù sao cũng là thần binh chủ động nhận chủ.

Lại còn là thần binh đi ngàn dặm nhận chủ! Thanh danh này lớn mạnh hơn bất cứ thứ gì, sẽ vang danh cùng với Ngôn Tẫn suốt mấy trăm năm, khiến hắn có thể áp đảo toàn bộ đám con cháu thiên kiêu các tông môn khác.

"Thanh còn lại không biết sẽ nhận ai, rơi vào tay tông môn nào." Phong chủ Vạn Linh phong thèm thuồng nhìn thanh thần binh trắng như tuyết.

"Có một thanh là đủ rồi." Thanh Hư đạo tôn nói.

Dù y rất muốn cướp cả hai thanh về Quy Nguyên tông, nhưng ngẫm lại cũng biết không có khả năng.

Cho nên y chỉ có thể cưỡng chế loại tâm tình này xuống.

Sở dĩ Thanh Hư đạo tôn nghĩ vậy bởi vì hiện tại đã có một thanh thần binh nhận chủ, cho nên ánh mắt chúng tu sĩ đều dời đến trên thân thanh thần binh tuyết sắc kia.

Nhưng do vừa mới trơ mắt nhìn thần binh đâm xuyên qua pháp trận ngưng kết bởi trăm vạn linh thạch thượng phẩm của Đông Uyên bí cảnh, hơn nữa vết xe đổ Vạn Kiếm sơn còn ở ngay trước mắt, vì thế bọn họ cũng chưa dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lúc đó Đoạn Vị Chước cũng ngẩng đầu nhìn.

Tất cả mọi người đều cho rằng y đang nhìn thanh thần binh tuyết sắc kia, nhưng kỳ thật ánh mắt y đều đặt trên người Ngôn Tẫn.

Đoạn Vị Chước nhìn chăm chú Ngôn Tẫn nét mặt dịu dàng cầm thần binh xanh lá ở giữa không trung, bàn tay giấu sau lưng y không tự chủ được mà vô thức nắm chặt.

Y không dời mắt, chỉ chăm chú nhìn Ngôn Tẫn.

Mãi cho đến khi Ngôn Tẫn hình như phát hiện ra y, Đoạn Vị Chước mới nhàn nhạt nhìn về phía Trường Tê.